Khi chúng tôi từ cục dân chính bước ra, Tang Dư nhìn bộ Chanel mới tinh tôi mặc, buông lời mỉa mai tôi tham lam và máu lạnh.
“Chị biết không, bộ đồ này của chị nuôi được biết bao em nhỏ khó khăn, còn có thể mua thức ăn cho bao nhiêu mèo hoang á”
“Chị chẳng làm gì hết, ở nhà rảnh rỗi, hết đi mua sắm, đã dễ dàng vét mất mấy chục triệu tệ của A Hàn. Da mặt chị dày thật đấy.”
Tôi chẳng nói nhiều, giáng luôn hai bạt tai.
Mặt cô ta lập tức sưng đỏ tấy.
Tôi thổi thổi lòng bàn tay.
“Nếu đám học sinh nghèo mà cô nói, ai cũng vô liêm sỉ như cô, vậy thà không ủng hộ còn hơn.
Tôi còn nghĩ sẽ đánh đến khi bật máu cơ, hóa ra không thấy máu, chứng tỏ da mặt cô… cũng dày phết.”
Tang Dư giậm chân khóc lóc, cầu cứu Phó Thời Hàn.
Dù anh ta có ghét tôi thế nào, cũng đâu thể vừa ra khỏi cục dân chính đã ra tay với vợ cũ.
Anh ta chỉ nhỏ giọng dỗ dành mấy câu rồi đưa cô ta lên xe.
Tôi cười, vẫy tay chào anh ta.
“Đi đường cẩn thận nhé, Tổng tài đại nhân.”
Hai người họ giận tím mặt.
Tang Dư hạ cửa kính xe, hét:
“Chị mới phải đi cẩn thận, cả nhà chị đi cẩn thận ấy!”
Tôi không giận, vui vẻ đáp:
“Phản đòn, phản đòn, tất cả phản đòn!”
Tôi thoáng thấy ánh mắt sững sờ của Phó Thời Hàn.
Khi mới yêu, chúng tôi từng hay đùa nhau như thế, mấy câu trẻ con “Phản đòn” này nọ.
Chỉ là, cô gái Lâm Tư hồn nhiên năm nào đã chết khi giúp anh ta khởi nghiệp.
Và người đàn ông từng hết mực bảo vệ tôi, không muốn tôi chịu một chút tổn thương nào, cũng đã chết trong sự nuông chiều anh ta dành cho Tang Dư.
Hôm sau khi ly hôn, Tang Dư đăng trạng thái thông báo thăng chức.
Cô ta trở thành trợ lý tổng hợp của Phó Thời Hàn.
Vừa ngồi lên ghế mới, Tang Dư đã kích động anh ta sa thải mấy nhân viên cốt cán có mối quan hệ tốt với tôi.
Trong đó có cả Tần Nhiễm Nhiễm – người cũng rất xinh đẹp.
Tần Nhiễm Nhiễm đến gặp tôi, vẫn chưa hết bàng hoàng vì bị đuổi.
“Phu nhân… à không, chị Lâm Tư, chị nói xem liệu có phải Phó tổng bị Tang Dư bỏ bùa không?”
Phó Thời Hàn xưa nay luôn quý trọng người tài.
Mấy nhân viên kỳ cựu này là trụ cột đầu tiên của công ty.
Dù họ nóng tính, thường cãi nhau to tiếng với Phó Thời Hàn trong các cuộc họp, nhưng ai cũng xem công ty như nhà.
Trước đây, tuy anh ta hay bực, cảm thấy họ cậy công cao không xem sếp ra gì, nhưng lần nào cũng bị tôi dỗ cho nguôi.
Dù tôi không thường có mặt ở công ty, tôi vẫn luôn cố gắng giữ hòa khí giữa mọi người.
Bây giờ, khi tôi rời đi, nền móng cũng sụp đổ.
Về chuyện bị sa thải, Tần Nhiễm Nhiễm chủ yếu là không hiểu, chứ không phải tức giận.
Tôi mỉm cười nghe cô ấy than thở, rồi hỏi dự định sắp tới của cô.
Cô ấy bảo muốn nghỉ ngơi trước, rồi tính tiếp.
Tôi liền ngỏ lời mời, “Muốn gia nhập công ty của tôi không?”
Tần Nhiễm Nhiễm sáng bừng mắt, “Chị định mở công ty ạ?”
Tôi gật đầu.
Tôi đã liên hệ với trung gian, sắp tới sẽ rao bán mấy căn hộ, cộng với 3.000 vạn tiền mặt, tổng lại xấp xỉ 50 triệu.
Hơn nữa, tôi sẽ tránh những ngõ cụt từng gặp khi khởi nghiệp với Phó Thời Hàn.
Nhóm nhân viên kỳ cựu vừa bị đuổi kia nắm vô số nguồn tài nguyên.