Đêm Giao Thừa, Tôi Phá Thai Đứa Con Của Tổng Tài

Chương 1



Đêm giao thừa, tôi bụng mang dạ chửa, cùng người giúp việc chuẩn bị bữa cơm tất niên. Căn nhà tràn ngập tiếng cười đùa, cho đến khi Cố Cảnh Chi bước vào cùng một người phụ nữ đang mang thai, không khí lập tức chìm vào tĩnh lặng.

 

Anh ta phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của những người giúp việc, thản nhiên bảo họ về nhà nghỉ lễ, sau Tết hãy quay lại làm việc. Dù sao họ cũng chỉ định nấu xong bữa tối rồi rời đi, nhưng bây giờ mọi thứ mới làm được một nửa đã bị gián đoạn.

 

Khi căn nhà chỉ còn ba người, Cố Cảnh Chi lấy ra một bản thỏa thuận ly hôn, đặt xuống trước mặt tôi.

 

“Như Yên có thai rồi, tôi không thể để con cô ấy trở thành đứa trẻ không danh phận. Chúng ta ly hôn trước, đợi tôi cho con cô ấy một thân phận đàng hoàng, sau đó sẽ tái hôn với em.”

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên dòng chữ "từ bỏ toàn bộ tài sản" in đậm trong thỏa thuận, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.

 

"Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ tái hôn, phân chia tài sản làm gì cho rắc rối." Cố Cảnh Chi nói bằng giọng điệu đương nhiên, như thể tôi nên chấp nhận chuyện này không chút phản kháng.

 

Liễu Như Yên bên cạnh anh ta nở nụ cười đắc ý, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy trào phúng:

 

"Đúng vậy, chị à, mấy chuyện sang tên tài sản phiền phức lắm, dù sao hai người cũng sẽ tái hôn, cứ tiết kiệm công sức đi."

 

Cô ta còn thiếu điều nói thẳng rằng, để tôi ra đi tay trắng chính là ý của cô ta, Cố Cảnh Chi chỉ đang làm theo.

 

Thật là một cái cớ vụng về, nếu thực sự sợ rắc rối, chuyển khoản một lần là xong, có gì mà phiền phức?

 

Tôi cười nhạt, không hề do dự ký tên rồi cầm bản thỏa thuận rời khỏi biệt thự.

 

Sau lưng vang lên giọng nói của Liễu Như Yên: "Chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

 

"Không đâu, cô ấy chỉ chưa nghĩ thông thôi, lát nữa sẽ quay lại." Cố Cảnh Chi trả lời, giọng đầy dịu dàng.

 

Tôi bước ra khỏi biệt thự, nhưng không đi xa. Không phải vì không muốn đi, mà vì tôi đang suy nghĩ về tương lai của mình. Những tháng ngày trước đây giống như bong bóng xà phòng, đẹp đẽ nhưng dễ tan biến.

 

Tôi đứng trong sân, nhìn xuống bụng mình, tôi có nên giữ lại đứa trẻ này không? Nếu nó thừa hưởng sự vô liêm sỉ của cha nó, tôi có thể dạy dỗ lại không?

 

Tôi không muốn cả đời bị Cố Cảnh Chi chọc giận, đến già rồi vẫn phải phát điên vì gen di truyền của anh ta. Chỉ nghĩ đến cảnh con tôi sau này có thể nói ra những lời như chính cha nó vừa nói, tôi cảm thấy bản thân có thể tức c.h.ế.t ngay lập tức.

 

Rất nhanh, tôi đã có quyết định. Gen di truyền không phải thứ dễ thay đổi, tôi không muốn tự chuốc khổ.

 

Ánh đèn phòng khách trên tầng hai bật sáng, hai bóng người quấn lấy nhau. Tôi hít sâu một hơi, quay người trở lại biệt thự.

 

Vào phòng ngủ, khóa cửa lại, tôi lấy toàn bộ giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng, vài món trang sức tự mua, thêm một bộ quần áo cũ trước khi mang thai, tất cả nhét vào một chiếc túi nhỏ rồi thả nó từ cửa sổ xuống vườn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cho đến khi tôi thu dọn xong, Cố Cảnh Chi vẫn chưa quay về phòng. Tôi chợt nhận ra việc mình khóa cửa hoàn toàn dư thừa. Cười nhạt một tiếng, tôi mở cửa, vừa hay thấy Cố Cảnh Chi và Liễu Như Yên bước ra từ phòng khách.

 

Liễu Như Yên nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:

 

"Vẫn là anh hiểu chị ấy nhất, em còn lo chị ấy bỏ đi mất rồi cơ."

 

Người phụ nữ này giễu cợt tôi, cô ta đã công khai bước vào nhà, còn tôi vẫn cắn răng chịu đựng.

 

Cố Cảnh Chi cười cợt:

 

"Cô ấy không có gì cả, có thể đi đâu được chứ? Em ngủ sớm đi."

 

Nói xong, anh ta dịu dàng kéo Liễu Như Yên về phòng, trước khi đi còn trách móc tôi:

 

"Như Yên vốn dĩ giờ này đã ngủ rồi, vừa rồi vì lo cho em còn ra ngoài tìm. Em đừng có tùy hứng nữa."

 

Tôi không đáp.

 

Đợi hai người bọn họ đóng cửa lại, tôi xoay người xuống vườn nhặt lấy chiếc túi của mình, rời khỏi biệt thự.

 

Biệt thự khu này không cho xe công nghệ vào, tôi chỉ có thể đi bộ ra cổng chính. Cũng may mỗi ngày tôi đều có thói quen tản bộ, nửa tiếng đi bộ không là gì cả.

 

Đêm giao thừa, bệnh viện vắng vẻ hầu như không có nhiều người qua lại. Bác sĩ trực cấp cứu nhìn tôi, lại liếc xuống phần bụng đã nhô lên rõ rệt, lông mày khẽ nhíu lại.

 

"Cô thực sự muốn bỏ đứa bé sao?"

 

Tôi lặng lẽ lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, nét mực ký tên vẫn còn tươi mới, hôm nay chính là ngày hoàn tất mọi thứ.

 

"Đứa con ngoài giá thú được chào đón ngay hôm nay, con tôi đã không còn nhà để về nữa, còn có một bà mẹ kế lúc nào cũng muốn lấy mạng nó." Giọng tôi run lên, nước mắt vô thức tuôn rơi.

 

"Hơn nữa tôi ra đi tay trắng, bác sĩ à, trong tình cảnh này tôi không có cách nào nuôi nổi đứa bé. Thay vì để nó lớn lên mà phải chịu khổ cùng tôi, chi bằng để nó có cơ hội đầu thai vào một nơi tốt hơn."

 

Bác sĩ thoáng sửng sốt khi nhìn thấy mấy chữ "tay trắng rời đi" trong thỏa thuận. Một lát sau, anh ta thở dài: "Thôi được rồi, thai của cô đã lớn, chỉ có thể thực hiện phẫu thuật. Trước tiên tôi sẽ sắp xếp cho cô nhập viện, uống thuốc trước, sau đó mới tiến hành thủ thuật."

 

Tôi có nghe nói bỏ thai ở giai đoạn này chẳng khác nào chịu một lần đau đớn như sinh nở. Nhưng để tránh sau này phải hối hận mà uất ức đến chết, tất cả những điều này tôi chỉ có thể chấp nhận.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com