Đêm Giao Thừa, Tôi Phá Thai Đứa Con Của Tổng Tài

Chương 2



Tôi nhập viện bảy ngày, sau đó tìm một trung tâm chăm sóc hậu sản và ở đó một tháng.

 

Tôi không phải không có gì trong tay. Tôi là một nhà thiết kế, từng làm toàn thời gian, nhưng từ khi ở bên Cố Cảnh Chi, anh ta cho rằng vợ của mình không nên là một nhà thiết kế, ở nhà làm phu nhân truyền ra ngoài sẽ dễ nghe hơn.

 

Tôi chỉ có thể từ bỏ công việc chính thức, lặng lẽ đăng ký tài khoản freelancer trên một số nền tảng quốc tế, nhận các dự án thiết kế từ nước ngoài. Qua vài năm, tôi đã có lượng khách hàng ổn định, họ còn liên tục giới thiệu thêm khách mới. Nhờ chênh lệch tỷ giá, thu nhập của tôi thậm chí cao hơn trước đây rất nhiều. Nhưng để tránh bị Cố Cảnh Chi khinh thường, tôi luôn giấu nhẹm chuyện này.

 

Anh ta vẫn nghĩ tôi chỉ là một người phụ thuộc, bám víu vào anh ta mà sống. Chính vì thế mới ngang ngược ức h.i.ế.p tôi như vậy, nhưng tôi cũng không phải người cao thượng, chẳng qua là không muốn lãng phí thời gian đôi co với anh ta mà thôi.

 

Trước đây tôi từng ngây thơ nghĩ, nếu một ngày nào đó Cố Cảnh Chi biết nhà thiết kế quốc tế mà bọn họ muốn hợp tác chính là tôi, liệu anh ta có đồng ý để tôi quay lại nghề không? Nhưng giờ nghĩ lại, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.

 

Rời khỏi trung tâm chăm sóc hậu sản, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Cảnh Chi, bảo tôi đến cục dân chính.

 

"Em trốn lâu như vậy không phải là không muốn ly hôn với tôi đấy chứ?"

 

Tôi khựng lại, cũng đã đoán được ý tiếp theo của anh ta.

 

Quả nhiên, anh ta lạnh giọng: "Đáng tiếc em tính sai rồi. Chỉ cần có đơn ly hôn, tôi vẫn có thể lấy được giấy chứng nhận ly hôn mà không cần em ký."

 

Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn WeChat. Là ảnh chụp đơn ly hôn và cả giấy kết hôn của anh ta với Liễu Như Yên.

 

"Đừng có giở trò khôn vặt với tôi, cư xử cho tốt thì tôi còn nể tình."

 

Nhìn tin nhắn của anh ta, tôi chẳng buồn đáp lại.

 

Phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp riêng. Nếu năm đó tôi nghe lời Cố Cảnh Chi ngoan ngoãn làm phu nhân, chắc giờ tôi đã tức đến mức muốn nhảy sông rồi.

 

Tôi gửi cho anh ta một địa chỉ, bảo anh ta gửi giấy ly hôn đến đó.

 

Đó là nơi tôi từng ở thời đại học, bây giờ không còn sống ở đó nữa. Nhưng hiện tại các công ty chuyển phát nhanh đều chỉ gửi hàng đến bưu cục, chờ thông báo rồi ra lấy. Như vậy, tôi có thể nhận giấy ly hôn mà không cần gặp mặt anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Liễu Như Yên đã không ít lần muốn kết bạn WeChat với tôi. Buồn cười thật, tôi đời nào lại đi kết bạn với cô ta? Sau vài lần kiên trì gửi yêu cầu, tôi thẳng tay chặn luôn.

 

Sau đó cô ta chuyển sang nhắn tin, nhưng tôi chẳng buồn mở xem, chỉ đơn giản là chặn số. Tôi cũng đã đăng ký một số điện thoại mới lúc còn ở trung tâm hậu sản, đợi nhận giấy ly hôn xong là tôi sẽ hủy luôn số cũ, không để bọn họ có cơ hội làm phiền nữa.

 

Vì cùng thành phố nên chỉ qua một ngày tôi đã nhận được thông báo từ bưu cục. Tôi lập tức đến lấy giấy ly hôn.

 

Sau đó, tôi rời đi và chuyển đến Hải Thành, mua một căn biệt thự nhỏ ven biển, bắt đầu cuộc sống mới với công việc thiết kế online của mình.

 

Giờ nghĩ lại, Cố Cảnh Chi cũng không hoàn toàn vô dụng. Nếu không phải vì anh ta, tôi đã không đăng ký tài khoản freelancer và trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới như bây giờ.

 

Bấy lâu nay tôi chỉ giao tiếp với khách hàng qua mạng, cũng không có ý định thay đổi phương thức làm việc này. Tôi dành hai ngày để sắp xếp lại khu vườn, biến nó thành một góc làm việc lý tưởng rồi bắt đầu công việc của mình.

 

Hai ngày sau khi trợ lý báo tin giấy chứng nhận ly hôn đã được Lâm Chiêu Chiêu ký nhận, Cố Cảnh Chi bỗng cảm thấy một nỗi bất an khó tả dâng lên trong lòng.

 

Theo lý mà nói, khi nhìn thấy giấy ly hôn, Lâm Chiêu Chiêu chắc chắn sẽ hoảng hốt, sẽ tìm đến anh ta để xin hòa giải. Nhưng đã hai ngày trôi qua, cô không nhắn một tin, không gọi một cuộc điện thoại, cứ như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh ta.

 

Lâm Chiêu Chiêu không có thu nhập, lúc rời đi cũng chỉ mang theo vài món trang sức tự mua, nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được hai tháng. Giờ đã gần hai tháng rồi, cô vẫn không có động tĩnh gì, cũng không thấy cô tìm việc làm.

 

Cố Cảnh Chi biết rõ, nếu cô có ý định quay lại làm trong ngành trang sức, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết. Anh ta đã dặn dò trước, nếu cô nộp hồ sơ vào bất kỳ công ty nào trong ngành thì phải báo cho anh ta, đồng thời từ chối nhận cô. Nhưng suốt thời gian qua chẳng có tin tức gì, chứng tỏ cô thậm chí còn chưa thử nộp đơn.

 

Chắc chắn cô sẽ nhanh chóng tìm đến anh ta thôi. Nghĩ vậy, Cố Cảnh Chi mới có thể ép mình trấn tĩnh lại.

 

Đúng lúc này, Liễu Như Yên mang hộp cơm trưa đến văn phòng, mỉm cười dịu dàng: “Cảnh Chi, em nấu cơm trưa cho anh này.”

 

Nụ cười đó vẫn dịu dàng như trong ký ức của anh ta. Cố Cảnh Chi nhìn Liễu Như Yên, trong thoáng chốc, hình ảnh Lâm Chiêu Chiêu bị gạt ra khỏi tâm trí.

 

Hiện tại Như Yên mới là người cần anh ta, đợi đến khi đứa bé ra đời, lúc đó quay lại với Lâm Chiêu Chiêu cũng chưa muộn, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta.

 

Liễu Như Yên khẽ cười, giả vờ như vô tình hỏi: “Chị ấy dạo này thế nào rồi? Em lo cho chị ấy quá.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com