Đêm Nay Không Một Mình
Không để anh suy nghĩ lâu, tôi làm nũng: “Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh để em chơi với cậu bé này hết chuyến rồi về được không?”
Giống như đứa trẻ đang nài nỉ bố mẹ.
Thẩm Chiêu luôn mềm lòng trước cách này của tôi, lập tức dịu giọng: “Được, nhưng em nhớ cẩn thận.”
Sau khi cúp máy, anh ta chuyển cho tôi một khoản tiền không nhỏ, kèm lời nhắn: “Chơi vui nhé, sớm về nhà.”
Tôi gửi lại một biểu cảm dễ thương: “Hôn anh, yêu anh nhất.”
Lúc quay lại, Linh Dương Chi đứng sau lưng tôi.
Cậu ấy nói: “Chị ơi, chồng chị thật là người không biết hưởng phúc.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Hà Mẫn vì công ty uống đến mức nôn ra m.á.u phải nhập viện, số tiền kiếm được thì lại được Thẩm Chiêu chuyển cho tôi để tận hưởng chuyến đi này.
Thật là thú vị.
Ba ngày hai đêm còn lại, tôi và Linh Dương Chi chơi rất vui vẻ.
Mỗi khi đến một điểm tham quan, tôi đều chụp ảnh.
Khi Thẩm Chiêu hỏi, tôi sẽ gửi cho anh ta.
“Hôm nay em đến đâu rồi?”
“Đang ngâm suối nước nóng, thoải mái quá.”
“A Chiêu đang làm gì? Em nhớ anh.”
Thẩm Chiêu nói: “Trong nước đừng chơi điện thoại.”
Anh ta còn cẩn thận dặn dò: “Đừng ngâm quá lâu, cẩn thận cảm lạnh.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đặt điện thoại sang một bên, kỹ thuật viên đứng phía sau hỏi: “Cô Trình, lực thế này có được không?”
“Ừm…”
Suối nước nóng đã ngâm từ hôm qua rồi, nhưng vì hôm qua Thẩm Chiêu không hỏi nên tôi không báo.
Linh Dương Chi đến thăm mang theo cả rượu và đồ ăn vặt.
Cậu ấy thèm rượu gạo tự nấu của chủ homestay cả ngày rồi, nếu không phải tôi ngăn lại thì đã uống từ sớm.
Linh Dương Chi uống rượu, ngồi xem chương trình giải trí với tôi, cười ngả nghiêng.
Trong lúc quảng cáo, cậu ấy lấy giấy lau nước mắt ở khóe mắt tôi do cười nhiều.
Cậu ấy nhìn vé máy bay: “Chị ơi, mai mấy giờ chúng ta về?”
“Kế hoạch ban đầu là ngày mai, nhưng phố cổ chưa dạo hết đã về, chị không cam lòng.”
“Vậy nên…” mắt cậu ấy sáng lên, “Ngày mai chúng ta không về sao?”
“Ở lại thêm một ngày nữa đi.” Tôi vừa ăn trái cây vừa nói, “Đã đến đây rồi, không chơi hết thì sẽ thật tiếc nuối.”
Nói vậy, nhưng tôi vẫn đăng vài bức ảnh phong cảnh lên WeChat với dòng trạng thái: “Mong muốn được trở về.”
Linh Dương Chi với khuôn mặt tươi cười đã nhấn thích bài viết của tôi, sau đó là Thẩm Chiêu, và rồi Hà Mẫn cũng nhấn thích.
Tôi cười, đặt điện thoại xuống và nhận ly rượu gạo từ Linh Dương Chi.
Hương vị không hợp lắm, tôi uống một ly rồi không uống nữa.
Phòng rất ấm, tôi mới nằm trên ghế sofa một lúc đã mơ màng ngủ.
Chỉ là giấc ngủ nông, nhưng tiếng ồn ào của chương trình giải trí dừng lại.
Tôi cảm nhận được Linh Dương Chi ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Một lúc sau, cậu ấy đứng dậy, vào phòng lấy một chiếc chăn ra đắp cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com