Đêm Nay Không Một Mình

Chương 9



Chăn được đắp lên tới cổ, tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt lên mặt tôi.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi mở mắt ra.

Gương mặt Linh Dương Chi thoáng qua một chút hoảng hốt, tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy. Cậu ấy trông như một chú chó nhỏ mắc lỗi, nhỏ giọng gọi tôi: “Chị…”

Tôi chỉ nhìn cậu ấy, không nói gì.

“Chị…” cậu ấy lại gọi lần nữa, sự hoảng loạn ấy dần biến mất, ánh mắt cậu ta bắt đầu trở nên táo bạo hơn, “Chị định ly hôn với anh ta sao?”

Tôi không nói gì.

Cậu ấy lấy hết can đảm nói: “Người đàn ông như vậy không xứng đáng.”

Tôi cười nhẹ buông tay ra, vẫy tay gọi cậu ấy lại gần: “Lại đây.”

Linh Dương Chi ngoan ngoãn tiến lại gần, tôi nắm má cậu ấy: “Còn nhớ chúng ta đã thỏa thuận thế nào khi bắt đầu không?”

“Chị bỏ tiền, em nếu muốn thì đến, không muốn thì thôi.”

Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt cậu ấy lập tức tắt ngấm.

“Chuyện hôn nhân của chị, từ đầu đến cuối chỉ là chuyện giữa chị và anh ta, không liên quan đến em.”

Tôi vỗ nhẹ vào đầu cậu ấy, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, về ngủ đi.”

Linh Dương Chi khi rời đi, làm sao cũng không giấu được vẻ buồn bã và đau khổ.

Đáng tiếc, những điều này không liên quan đến tôi.

Tôi kéo chăn lên, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Chuyện hôn nhân của tôi, từ đầu đến cuối chỉ là chuyện giữa tôi và anh ta, không liên quan đến người khác.

12.

Thẩm Chiêu đến sân bay đón tôi, ánh mắt nhìn ra sau lưng tôi: “Bạn em đâu?”

“Đều về rồi, sao còn có thể đi cùng cậu ấy nữa?”

Lên xe, tôi mở hộp đựng đồ để lấy khăn giấy ướt.

Một cây son đen lạ xuất hiện trong tầm mắt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi Thẩm Chiêu cũng lên xe, tôi mở tay ra, để lộ thứ nằm trong lòng bàn tay, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “A Chiêu, đây là gì?”

Anh ta vừa định thắt dây an toàn thì dừng lại đột ngột.

Tôi tung cây son: “Người phụ nữ nào mà dám thế này?”

Khuôn mặt Thẩm Chiêu vốn luôn điềm tĩnh, thoáng lộ vẻ hoảng hốt.

“Sao không nói gì?” Tôi tiến lại gần, cọ nhẹ vào mũi anh ta, nói đùa: “Nhìn biểu cảm của anh kìa, như thể bị em bắt quả tang thật sự vậy?”

Sự im lặng của anh ta giống như sợi dây mảnh dần dần siết chặt quanh cổ.

Tôi dần thu lại nụ cười.

Không khí trong xe như đông cứng lại.

Trong không gian chật hẹp, tôi nhìn vào đôi mắt sâu của người đàn ông, thấy một con người khác đang mấp mé bên bờ vực nguy hiểm.

“A Chiêu?”

Thẩm Chiêu hạ mí mắt, giấu đi sự hoảng hốt, bình tĩnh nói: “Là son của Hà Mẫn.”

“Hà Mẫn?”

Trước mặt tôi, anh ta bắt đầu dệt nên một lời nói dối nửa thật nửa giả.

“Hôm qua đón cô ấy xuất viện, cô ấy sợ gia đình lo lắng vì thấy mặt mình không tốt nên trang điểm lại trên xe, chắc là lúc đó rơi ra.”

“Là hiểu lầm thôi.”

Anh ta ngước mắt lên lần nữa, quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt tôi: “Tửu Tửu, em tin anh không?”

Tôi cúi xuống nhìn cây son trong tay, im lặng một lúc lâu.

“Tửu Tửu…”

Dưới ánh mắt chăm chú của anh ta, tôi ném cây son trở lại hộp đựng đồ, trách móc: “Được rồi, em chỉ đùa thôi.”

“Xem anh sợ đến thế nào kia. Chúng ta bên nhau bao năm rồi, làm sao em có thể nghi ngờ anh chỉ vì thứ nhỏ nhặt này chứ?”

Tôi nghiêng người qua hôn lên má anh ta: “So với việc này, anh nên lo lắng có ai đang nhòm ngó vợ anh hơn.”

Thẩm Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: “Anh xem xem ai muốn tìm đường chết!”

Anh ta kéo tôi lại, khi vừa định hôn thì tôi né đầu ra, cười đẩy anh ta: “Đừng tình cảm quá, về nhà thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com