Đêm Trước Bình Minh

Chương 10



Tôi mở máy lúc 5 giờ sáng. Không báo thức. Không ép buộc. Chỉ là cơ thể tự tỉnh khi tâm trí không còn gì để trốn tránh.

Ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa, đổ một vệt vàng ấm trên bàn làm việc. Bên cạnh tôi, là bản thảo còn dang dở, dự án phóng sự cá nhân đầu tiên sau rất lâu: “Phụ nữ và lựa chọn.”

Không phải một cuộc điều tra. Không phải bài phỏng vấn đầy dữ liệu khô cứng. Mà là hành trình của những người nữ và một phần của tôi, trong đó.

Tôi viết:

“Có những người chọn ở lại, chịu đựng.
Có người chọn ra đi, dù tổn thương.
Không ai đúng. Chỉ là ai đang sống đúng lòng mình hơn.”

*

Một tuần qua, tôi đã gặp năm người phụ nữ. Khác nghề, khác tuổi, nhưng có điểm chung: họ từng yêu, từng tha thứ, từng hy vọng, rồi tự rút tay lại khỏi ngọn lửa đang cháy.

Chị Thanh, nhân viên văn phòng, mười năm hôn nhân lạnh nhạt.
Em Phương, 23 tuổi, bỏ lễ cưới vì chú rể ngoại tình trước đêm tân hôn.
Cô Mai, góa phụ, chọn không đi thêm bước nữa để nuôi hai đứa con khuyết tật.
Và tôi.

Không ai khóc khi kể. Nhưng có lúc, cả phòng thu im lặng vì một tiếng thở dài nhẹ tênh.

*

Hôm qua, người biên tập nhắn:

“Tâm à, bản này không giống bài trước em từng viết. Nó mềm hơn. Nhưng sắc hơn.”
Tôi đáp:
“Có lẽ vì lần này, em viết bằng những gì mình đã mất.”

*

Tôi gõ tiếp phần kết:

“Người ta nói phụ nữ mạnh mẽ là người vượt qua tổn thương.
Nhưng không.
Mạnh mẽ, là khi vẫn tổn thương, vẫn điềm tĩnh sống đúng với lòng mình.”

*

Điện thoại có tin nhắn. Số lạ.
“Tâm. Anh biết mình không xứng xin tha thứ. Nhưng nếu một ngày nào đó, em cho phép, anh vẫn muốn được nói lời xin lỗi, tử tế, và thật lòng.”

Là An Dũng.

Tôi nhìn dòng chữ, không thấy tim mình rung lên nữa. Không tức giận, cũng chẳng cay đắng. Chỉ thấy... nhẹ.

Tôi không nhắn lại.

Tôi đã học cách không cần đáp trả.

*

Đến trưa, tôi gửi bản thảo đi. Gọn gàng. Không sửa lần thứ hai.

Ngồi lại với chính mình lâu đến mức, cuối cùng, cũng hiểu mình muốn gì, và không muốn gì nữa.

*

Chiều muộn, tôi qua hiệu sách. Mua thêm một cuốn sổ tay trắng tinh. Đặt tên: “Thời gian sau bình minh.”

Tối, tôi tắt điện thoại. Không còn ai cần phải giữ liên lạc. Những người quan trọng sẽ hiểu, im lặng cũng là câu trả lời.

*

Sáng hôm sau. Nắng vàng trải khắp hiên.

Tôi ngồi xuống bàn làm việc. Rót một ly cà phê đen. Đặt tay lên bản thảo mới, tập đầu tiên của chuỗi phóng sự nữ quyền tôi muốn thực hiện.

Tôi viết dòng cuối cùng của lời dẫn:

“Người mạnh mẽ không phải vì không tổn thương, mà vì dám sống đúng lòng mình.”

Tôi chấm dấu chấm. Nhẹ nhàng. Vừa đủ.

Gió thổi qua cửa sổ. Tôi không cần chạy trốn nữa.

Tôi đã đi qua đêm. Và đây là bình minh của tôi.

[Hết!]