Đêm Trước Bình Minh

Chương 3



Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó là thứ năm.

Mười giờ sáng, khi đang ngồi rà lại tài liệu vụ Hạo Tín, điện thoại tôi rung lên.

Tin nhắn từ một đồng nghiệp cũ trong giới báo chí:
“Tối qua bắt gặp ‘người quen’ của cậu ở nhà hàng Nami. Không biết có phải đang hẹn hò không, nhưng nhìn ‘tình’ lắm.”

Tôi nhíu mày, gõ nhanh: “Ai cơ?”

Anh ấy gửi lại một bức ảnh.

Không cần zoom, tôi vẫn nhìn thấy rõ gương mặt quen thuộc của An Dũng đang ngồi đối diện một người phụ nữ.

Đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, cười nghiêng nghiêng, ánh mắt lặng lẽ, kiểu cười chỉ xuất hiện khi anh đang thực sự tập trung vào ai đó.

Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy lụa màu mận, tóc uốn sóng nhẹ, tay cầm ly rượu đỏ.

Khánh Linh.

Cô ta vẫn vậy, sang trọng, chín chắn, tự tin.
Bạn học cũ của cả hai chúng tôi. Cũng là người từng khiến vài chàng trai trong lớp vì cô mà bất an.

Tôi ngả người dựa lưng vào ghế.

Ảnh chỉ có một góc, không thể hiện được điều gì rõ ràng. Nhưng tôi không cần thêm gì cả.
Vì tôi biết… An Dũng không phải kiểu người dễ “tình” như thế với bất kỳ ai.

*

Buổi tối, tôi không nói gì với anh.

Anh về muộn, bảo có cuộc họp đột xuất với một đơn vị đầu tư mới.
Tôi chỉ gật đầu, như thể không hề có một bức ảnh nào được gửi đến điện thoại tôi sáng nay.

"Em ăn gì chưa?" Anh hỏi khi cởi áo khoác.

“Rồi.”

“Mai anh đi gặp khách sớm. Em ngủ sớm nhé.”
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi, nhẹ, rất quen thuộc.

Tôi vẫn im lặng, ngẩng đầu nhìn anh. Một giây. Hai giây.
Rồi quay đi.

*

Tôi mở nhật ký.

Không phải loại có ổ khóa hay thơ thẩn gì. Chỉ là app ghi chú trên điện thoại, đặt tên đơn giản: “G.”

Tôi gõ dòng đầu tiên của ngày hôm đó:

Ngày thứ ba kể từ khi thấy bông tai.

Hôm nay nhận được ảnh anh ăn tối cùng Khánh Linh. Tay cô ấy đặt lên bàn, rất gần ly rượu của anh.

Tôi không ghen. Nhưng cảm thấy kỳ lạ. Như thể đang đọc một câu chuyện cũ mà kết cục sắp được viết lại theo cách khác.

Tôi ngừng lại.
Ngón tay lơ lửng trên bàn phím một lúc lâu. Rồi gõ thêm:

Có thể tôi biết quá nhiều về cách anh nhìn một người phụ nữ.

Và cũng có thể, tôi đã bắt đầu không muốn tra hỏi nữa.

*

Hôm sau, Mai Hân rủ tôi đi uống.

“Cậu có ổn không?” Cô nhìn tôi qua ly mojito, ánh mắt đầy dò xét.

“Ổn.”

“Tớ nghe có người thấy An Dũng đi với Khánh Linh.”

Tôi không ngạc nhiên khi cô biết. Giới truyền thông chẳng có gì gọi là bí mật cả.

Tôi nhấp một ngụm cocktail, rồi hỏi ngược:

“Cậu nghĩ sao?”

“Về gì?”

“Về việc bạn trai mình ăn tối riêng với một người phụ nữ vừa giàu có vừa góa chồng?”

Mai Hân bật cười.

“Góc nhìn của phóng viên sắc bén thật đấy.”

“Tớ đang hỏi nghiêm túc.”

Cô nhún vai: “Tớ nghĩ… có thể là hợp tác công việc. Linh hiện đang đầu tư vào vài dự án công nghệ mà. Mà An Dũng cũng đang chạy vốn cho vòng hai, đúng không?”

Tôi gật đầu. Nhưng trong lòng lại không thấy yên tâm như vẻ mặt mình đang thể hiện.

“Nhưng mà này…” Mai Hân ngừng lại, cúi xuống lật chiếc khăn ăn. “Tớ nghĩ cậu không nên suy diễn sớm quá.”

“Ừ.”

Câu trả lời của tôi vẫn là một tiếng ngắn gọn.

Không phải vì tôi không còn gì để nói. Mà là vì… đôi khi, quá nhiều lời biện minh chỉ khiến mọi thứ thêm mờ nhạt.

*

Đêm đó, tôi mơ thấy một căn phòng trắng.

An Dũng đứng giữa căn phòng ấy, tay cầm một bó hoa. Không nhìn tôi. Không gọi tên tôi.

Mà gọi: “Linh…”

Tôi thức dậy lúc ba giờ sáng, mồ hôi lạnh lưng áo.

Tôi không tin vào giấc mơ. Nhưng tôi tin vào trực giác.

Và trực giác của tôi nói rằng: có điều gì đó… đang dần thay đổi.

“Người ta không phản bội một cách đột ngột. Họ chỉ âm thầm dọn chỗ cho người tiếp theo, trong khi vẫn nằm cạnh bạn mỗi đêm.”

Tôi ghi câu đó vào nhật ký. Và chạm nhẹ vào màn hình để lưu lại.

Trái tim không đập nhanh. Không đau đớn.

Chỉ… lạnh.