“Niềm tin là thứ xa xỉ. Mất rồi là mãi mãi.”
Tôi dừng ghi âm. Câu nói của người đàn ông đối diện vẫn còn vang vọng trong đầu dù phòng thu đã tắt.
Một chính khách kỳ cựu, từng rơi vào scandal, vừa được minh oan sau ba năm mất tất cả.
Tôi hỏi: “Có khi nào anh trách người đã từng nghi ngờ mình không?”
Ông cười nhẹ: “Không. Vì tôi cũng từng tự nghi ngờ chính mình.”
Tôi rời phòng thu, ngoài trời đổ cơn mưa nhẹ. Trên đường về, tôi mở app ghi chú.
Ngày thứ năm kể từ chiếc bông tai.
Niềm tin giữa tôi và anh ấy… liệu còn không?
Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng hóa ra… tôi chỉ đang né tránh cảm xúc của chính mình.
*
Tối, Mai Hân gửi tin nhắn:
“Ra ngoài tí không? Quán cũ, 8h.”
Tôi đến trước, chọn chiếc bàn trong góc quen thuộc. Nhạc nhẹ, ánh sáng vàng, và mùi mojito bạc hà.
Hân đến trễ mười phút, ướt một bên vai áo vì mưa.
“Tớ bảo mang dù rồi mà.”
“Lười cầm.”
Cô ngồi xuống, rút khăn giấy lau tóc.
“Vụ An Dũng, cậu vẫn đang để bụng à?”
Tôi nhìn cô, bình thản: “Tớ không để bụng. Tớ chỉ đang nghĩ.”
“Nghĩ gì?”
“Là tại anh ấy thay đổi, hay tại tớ đã nhắm mắt quá lâu.”
Hân đặt ly nước xuống, ngả người ra sau: “Tớ nghĩ… cậu đang suy diễn hơi nhiều.”
“Tớ cũng hy vọng vậy.”
“Khánh Linh là bạn cũ mà. Lỡ đâu thật sự chỉ là hợp tác đầu tư?”
Tôi im lặng. Câu này, Dũng cũng từng nói. Lúc nói, anh còn cười nhẹ như đang đùa giỡn điều gì đó chẳng đáng bận tâm.
Nhưng ánh mắt anh hôm đó, lại không hề giống một cái cớ.
Hân nhìn tôi, thở dài: “Tớ thấy dạo này cậu khác lắm. Lạnh, và hơi khó gần.”
“Có lẽ vì tớ không còn dễ tin như trước.”
“Thế là không công bằng với người ta.”
“Còn dễ tin, thì không công bằng với chính mình.”
Chúng tôi nhìn nhau. Một giây rất dài.
Hân chớp mắt, cười nhạt: “Dù sao… nếu chưa có bằng chứng gì rõ ràng, tớ nghĩ cậu nên cho Dũng cơ hội giải thích.”
“Cậu tin anh ấy chứ?”
“Tớ… tin tình cảm giữa hai người. Chứ không chắc lắm về con người anh ta.”
Tôi cười.
Một câu trả lời đủ thành thật, và cũng đủ an toàn.
*
Đêm, tôi không ngủ được. Tôi đọc lại đoạn nhật ký ngắn vài hôm trước:
“Anh đi gặp khách hàng. Em ngủ trước.”
Gặp ai, Dũng?
Và bao nhiêu phần trăm trong những lời anh nói còn là thật?
*
Sáng hôm sau, tôi đi làm sớm.
Trước khi vào tòa soạn, tôi ghé qua nhà sách. Mua một cuốn sổ da mới, bìa đen.
Tôi đặt tên nó là: “Trò chơi niềm tin.”
Vì tôi nhận ra nếu đã phải kiểm chứng từng lời, từng hành động của một người mình yêu... thì thứ chúng tôi đang có, không còn là tình yêu nữa. Mà là một ván cờ.
Một bên nói, một bên ngầm kiểm tra.
Một bên cười, một bên âm thầm đoán thật giả.
Mệt mỏi, phải không?
Nhưng tôi vẫn chưa đủ mạnh để lật ngửa bàn cờ.
Vẫn còn cố giữ sự bình tĩnh, vì tôi sợ nếu đối chất... sẽ phải nghe một câu trả lời mà mình không muốn đối mặt.
*
Tối đó, An Dũng rủ tôi đi ăn.
Anh đặt bàn ở nhà hàng Nhật mà tôi thích.
Suốt bữa ăn, anh kể về công việc, về một vài hợp đồng mới, và... về cả những chuyện nhỏ như ông bảo vệ công ty trượt té hôm qua.
Tôi nghe, gật, mỉm cười, đúng nhịp.
Cho đến khi anh dừng lại, nhìn tôi.
“Em dạo này khác quá.”
“Khác gì?”
“Ít nói. Và xa anh.”
Tôi chống cằm, hỏi khẽ:
“Vậy nếu em hỏi thẳng, anh có trả lời thật không?”
Anh hơi khựng lại. “Về chuyện gì?”
“Về người phụ nữ mà anh ăn tối cùng tối thứ tư tuần trước. Tại Nami.”
Anh siết đũa. Mắt không rời khỏi tôi.
“Là đối tác. Khánh Linh đầu tư vào dự án mới của công ty anh.”
“Chúng ta học cùng nhau.”
“Anh biết. Nên mới ngại nếu em hiểu lầm.”
“Anh sợ em hiểu lầm, hay sợ em biết?”
Anh đặt đũa xuống. Lúc này, nụ cười thường trực của anh cũng không còn nữa.
“Em đang không tin anh nữa phải không?”
“Em đang cố.”
“Vậy tin thêm một lần này thôi, được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Dưới ánh đèn nhà hàng, tròng mắt ấy sâu như một vùng nước không thấy đáy.
Tôi gật đầu.
“Được.”
Không phải vì tôi tin.
Mà vì tôi muốn xem anh còn diễn được bao lâu.
“Không có ai giỏi lừa dối hơn người biết mình đã được tha thứ một lần.”
Tôi viết thêm một dòng vào cuốn sổ mới trước khi ngủ.
Niềm tin giống như mặt kính.
Vỡ rồi, dù có gắn lại… cũng không còn trong suốt nữa.