Đêm Trước Bình Minh

Chương 5



Buổi tiệc tối đó được tổ chức trong một không gian sang trọng, lung linh ánh đèn vàng.

Tôi đi cùng An Dũng như thường lệ, tay anh đặt nhẹ ở lưng tôi khi bước vào sảnh lớn.

“Em có lạnh không?” Anh hỏi nhỏ.

“Tạm ổn.”

Anh mỉm cười, đưa tôi vào trong. Mọi thứ đều rất “bình thường”. Quá mức bình thường đến mức khiến tôi cảnh giác.

Nửa tiếng sau, trong lúc tôi đang trò chuyện với một người quen trong giới báo chí, An Dũng quay lại, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, gói tinh tế.

“Quà cho em.” Anh nói, vừa mở nắp hộp ngay trước mặt tôi.

Bên trong là một đôi bông tai kim cương.

Tôi khựng lại. Tay vẫn giữ ly rượu vang, nhưng lòng bàn tay bắt đầu lạnh đi.

Anh nâng một bên bông tai lên, nghiêng đầu: “Giống gu em mà, đúng không?”

Tôi nhìn đôi bông tai lấp lánh ánh sáng. Không cần chạm vào, tôi vẫn nhận ra nó giống hệt chiếc tôi từng nhặt dưới gối, từng hỏi anh, từng bị chối bỏ bằng một câu nói cẩu thả.

“Cảm ơn.” Tôi đáp, giọng bình thản.

“Em không ngạc nhiên à?” Anh nghiêng đầu.

“Không.”

“Vì em đoán được anh sẽ tặng?”

“Không. Vì nó vốn dĩ đã là của em.”

Anh khựng lại. Một giây. Nhưng rất nhanh, nụ cười quay trở lại.

“Ý em là?”

Tôi nhấc ly rượu lên, chạm môi.

“Không có gì. Đẹp thật.”

Anh thở phào. Tôi thì ngược lại, trong lòng chỉ thấy rõ ràng hơn một điều: anh biết rất rõ đôi bông tai đó không phải của ai khác.

Và đây, là cách “đền bù” anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận.

*

Trên đường về, xe chạy êm. Tôi tựa đầu vào cửa kính, ánh đèn đường lướt qua như những vết xước.

“Em có thích không?” Anh hỏi, phá tan khoảng im lặng.

“Tùy anh hiểu thế nào là ‘thích’.”

“Em đang nói về cái gì vậy?”

“Về chuyện anh nghĩ em ngốc.”

Xe chậm lại. Anh nhìn tôi thoáng qua, lông mày nhíu nhẹ: “Anh chưa bao giờ nghĩ thế.”

Tôi cười khẽ. “Thì đúng rồi. Anh không cần nghĩ. Chỉ cần hành động như vậy.”

Anh im lặng. Rất lâu sau mới nói:

“Có lẽ anh đã làm gì khiến em hiểu lầm.”

“Có lẽ?” Tôi quay sang nhìn anh, ánh mắt không còn dịu dàng như mọi khi.

“Em muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi.” Giọng anh bắt đầu gắt.

“Được.” Tôi gật. “Chiếc bông tai dưới gối hôm đó là của ai?”

“Em còn để tâm chuyện đó à?”

“Tôi không để tâm. Tôi đang kiểm chứng trí nhớ của mình.”

Anh cắn môi. Rồi thở dài: “Là anh mua tặng em. Nhưng lúc đó chưa kịp đưa. Anh sợ phá hỏng bất ngờ.”

“Ồ. Thế nên anh bảo là của nhân viên đến giao tài liệu?”

“Vì em hỏi bất ngờ. Anh hoảng.”

Tôi nhìn thẳng phía trước. Tim không hề đập nhanh.

“Anh nói dối rất giỏi.”

“Em không thể tha cho anh một lần à?”

Tôi bật cười. “Tha gì? Em đã làm gì anh đâu.”

“Em lạnh quá, Minh Tâm.”

“Còn anh thì quen với việc người khác phải mềm.”

Xe dừng lại trước chung cư. Tôi mở cửa, bước xuống mà không đợi anh vòng qua.

“Anh lên cùng em nhé?” Giọng anh phía sau vọng lại.

Tôi quay đầu: “Không.”

Anh nhíu mày. “Chỉ vì một hiểu lầm nhỏ?”

Tôi siết chặt tay.

“Không phải vì hiểu lầm. Mà vì anh không dám nói thật ngay từ đầu. Và bây giờ, anh lại dùng một món quà để che đậy.”

Anh nhìn tôi như thể đang cố tìm một dấu hiệu của sự yếu lòng.

Tôi khẽ lắc đầu: “Tối nay, em chỉ muốn ngủ. Một mình.”

*

Đêm đó, tôi tháo đôi bông tai ra khỏi hộp. Đặt chúng cạnh chiếc bông tai cũ, món đồ tôi vẫn giữ từ hôm đầu tiên.

Hoàn toàn giống nhau. Từng đường cắt, từng viên đá nhỏ phụ bên cạnh.

Không phải đôi mới. Mà là đôi cũ được ghép lại. Được "trả lại".

“Anh nghĩ em không nhận ra. Nhưng thật ra, điều em thấy rõ nhất… chính là sự cố gắng phủ nhận của anh.”

Tôi không viết nhật ký. Không khóc. Cũng không tức giận.

Tôi chỉ tắt đèn. Đeo tai nghe. Và để bản nhạc không lời chơi đến sáng.

Một đêm không tiếng nói. Không cần ai phải xin lỗi.

Chỉ có tôi, và một lời tạm biệt chưa được nói thành lời.