Đêm Trước Bình Minh

Chương 6



Tôi gửi email cho Khánh Linh vào một chiều thứ ba.

Chủ đề: “Phỏng vấn nhanh về phụ nữ thành đạt và tái định nghĩa hạnh phúc.”
Cô phản hồi sau chưa đầy 10 phút: “Cậu vẫn nhớ tớ à? Lâu rồi mới thấy tên Minh Tâm hiện trên màn hình.”

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê yên tĩnh, cách xa trung tâm. Không phải khách sạn năm sao. Không phải nhà hàng sang trọng. Mà là nơi những cuộc trò chuyện thật thường được bắt đầu.

Tôi đến sớm. Cô đến muộn mười lăm phút. Nhưng khi bước vào, vẫn giữ nguyên phong thái ung dung, như một người biết rõ mình sẽ luôn là điểm nhấn cuối cùng.

“Xin lỗi, vừa họp xong với bên Hàn Quốc.” Cô cười, giọng nhẹ tênh.

“Không sao. Tớ chỉ mới đến.”

Cô gọi một ly matcha nóng. Tôi gọi trà đen.

Chúng tôi nói về công việc, về xu hướng truyền thông, về sức mạnh của phụ nữ hiện đại. Mọi thứ đều đúng nhịp. Lịch sự. Tròn trịa.

Cho đến khi tôi hỏi:
“Cậu có tin vào trực giác của phụ nữ không?”

Cô ngừng khuấy ly. Mắt không rời khỏi tôi. “Có. Phụ nữ chỉ không tin mình khi đang yêu.”

Tôi cười khẽ. “Cậu từng nghi ngờ ai chưa?”

“Có. Và thường đúng.”

Tôi mở máy ghi âm, nhưng để màn hình quay về phía cô. Không quay lén. Không giấu diếm.

Cô liếc qua, không phản ứng gì.

“Người cậu từng nghi ngờ... có phải người giống như An Dũng không?”

Đó là lần đầu tiên tôi gọi tên anh trong buổi gặp.

Khánh Linh không ngạc nhiên. Cũng không che giấu.

Cô đặt thìa xuống đĩa, tay đan nhẹ.

“Cậu đang phỏng vấn, hay đang điều tra?”

“Tùy cậu nghĩ.”

Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, môi mím lại thành một đường mảnh. Không né tránh. Không diễn.

“Cậu muốn biết giữa tớ và An Dũng từng có gì đúng không?”

Tôi gật.

Cô im lặng vài giây, rồi mỉm cười. Không lạnh. Không thân thiện. Chỉ là một nụ cười biết điều.

“Chúng ta đều là phụ nữ thông minh mà.”

Tôi nuốt khan. Tim nhói một nhịp. Câu trả lời đó vừa như thừa nhận, vừa như thách thức.

“Vậy cậu thấy có lỗi với tớ không?”

“Không.”

Tôi nhướng mày. Không phải vì sốc. Mà vì bất ngờ trước sự thẳng thắn.

“Vì tớ chưa từng cướp ai từ tay cậu.” Cô nói tiếp. “Chỉ đơn giản là… người đó tự bước sang.”

Tôi siết tay lại dưới bàn.

“Cậu nghĩ tớ không biết anh ấy còn là bạn trai mình?”

“Biết. Nhưng tớ cũng nghĩ... cậu biết rõ khi một người đàn ông bắt đầu đổi mắt khi nhìn người khác.”

Không có sự tức giận trong lời nói của cô. Chỉ là một sự bình thản đầy bản lĩnh, của người phụ nữ đã sống đủ lâu để không còn cần phải xin lỗi vì cảm xúc thật.

“Tớ nghĩ... cậu là người thứ ba.”

Cô bật cười. “Minh Tâm, thứ ba không nằm ở thời điểm. Mà nằm ở vị trí trong lòng ai đó.”

Tôi im lặng. Không vì thua. Mà vì tôi biết... có những sự thật không cần xác nhận thêm lần nữa.

Buổi phỏng vấn kết thúc bằng một câu duy nhất của tôi:

“Cảm ơn cậu. Tớ đủ tư liệu rồi.”

Khánh Linh đứng dậy, chỉnh lại áo khoác.

“Không có gì. Mà... cậu vẫn đẹp đấy.”

“Còn cậu thì vẫn giỏi.”

Chúng tôi nhìn nhau. Một giây ngắn ngủi. Như thể chạm nhau giữa hai thế giới, của lý trí và của tổn thương.

*

Tối đó, tôi về nhà, mở cuốn nhật ký.

“Khánh Linh không phủ nhận. Và cũng không cần phải làm vậy.”

“Cô ấy chỉ nói: người đàn ông em giữ... là người tự chọn đứng ở đâu.”

“Thì ra, đôi khi sự phản bội không đến từ việc người ta chọn ai... mà đến từ việc họ không chọn mình đủ.”

Tôi gấp sổ lại.

Không bật nhạc. Không gọi điện. Không tra hỏi.

Tôi chỉ ngồi đó, một mình, thật lâu.

Có lẽ hành trình ngược dòng không phải để níu lại điều gì.

Mà để hiểu rằng... dòng nước ấy vốn dĩ đã chảy về hướng khác từ rất lâu rồi.