Đêm Trước Bình Minh

Chương 8



Tôi gặp Trọng, bạn cũ, tình cờ trong một buổi họp báo về dự thảo chính sách truyền thông mới. Anh làm ở một cơ quan nhà nước, từng học cùng khóa với tôi và An Dũng. Sau phần phát biểu, anh bước tới:

“Minh Tâm đúng không? Không ngờ gặp lại em ở đây.”

Tôi cười, nhã nhặn. “Anh vẫn vậy. Đeo kính, áo sơ mi xanh, chỉ khác là giờ có vẻ... bận rộn hơn nhiều.”

Anh mời tôi ra ban công hút thuốc, dù tôi không hút. Gió nhẹ. Trà nguội. Trầm mặc.

“Dạo này An Dũng sao rồi? Hai đứa... vẫn ổn chứ?”

Tôi không trả lời ngay.

Anh ngẫm một lát, rồi cười nhạt:

“Thật ra anh nên im lặng. Nhưng đôi khi... nhìn một người bị lợi dụng mà không biết, cũng khó chịu lắm.”

Tôi nghiêng đầu. “Lợi dụng?”

“Ừ. Ngày xưa lúc em làm talkshow về cải cách chính sách giới trẻ, nhớ không? An Dũng lấy tên em để xin gặp Thứ trưởng bên anh. Nói em nhờ. Mà thật ra... em có biết không?”

Tôi cứng người.

“Không.”

Anh gật gù. “Anh đoán vậy. Vì hôm đó Thứ trưởng hỏi: ‘Tâm đâu?’ và An Dũng nói: ‘Cô ấy kẹt lịch, nhờ em qua thay mặt.’ Sau đó thì... bên kia được ký hợp tác.”

Cổ họng tôi nghẹn lại.

“Có lẽ em nên cảm ơn anh. Nhưng giờ thì không cần nữa.”

“Xin lỗi, nếu anh nói ra muộn.”

“Không. Cảm ơn. Vì nói thật.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt ái ngại. “Em ổn chứ?”

“Ổn. Thật đấy. Đôi khi người ta chỉ cần một lý do để chấm dứt, và... anh vừa cho em thêm một.”

*

Tối đó, tôi về nhà, mở laptop. Không phải để viết bài, mà để kiểm tra những email cũ.

Có một thư từ An Dũng, năm ngoái. Chủ đề: “Đính kèm slide cho buổi gặp Sở Nội vụ.”
Người nhận bị cc lạc sang tôi. Lúc đó tôi không để ý. Bây giờ mở lại, thấy tên mình được trích dẫn mấy lần.
“…Tâm có mối quen, yên tâm đi…”
“…Tâm sẽ xử lý truyền thông cho mình…”

Tôi không hề biết. Không hề đồng ý. Không hề đứng sau bất kỳ cuộc gặp nào như vậy.

Tôi bị mượn tên.
Bị biến thành một chiếc thẻ quyền lực.
Một tấm vé thông hành.
Một "bóng lưng" thuận tiện cho anh mặc định đứng trước.

Tôi không biết nên giận, hay nên cười.
Vì hóa ra... tôi đã đánh mất nhiều hơn một người đàn ông.

Tôi mất đi sự tin tưởng vào trực giác của chính mình.

*

Tôi gọi Mai Hân.

“Cậu đang rảnh không?”

“Ừ. Có chuyện gì thế?”

“Cậu từng nói... Dũng là người không đến nỗi. Giờ tớ không chắc nữa.”

Mai Hân thở dài. “Lại chuyện gì?”

“Tớ vừa biết... anh ta từng dùng tên tớ để tiếp cận quan hệ chính trị.”

Mai Hân im lặng.

“Một mặt yêu, một mặt lợi dụng. Có thể hai mặt đó cùng tồn tại không?”

“Tớ... không biết.”

“Không biết, hay không dám biết?”

Bên kia chỉ còn tiếng gió. Rồi rất khẽ: “Xin lỗi.”

*

Tôi không khóc. Nước mắt không còn chảy vì một người đã đi ngược về phía mình.

Tôi chỉ ngồi trong phòng, nhìn màn hình laptop. Dòng chữ mờ dần.

“Chúng ta từng tốt. Nhưng giờ đã sai đường.”

Tôi gõ lại một dòng nhật ký, ngắn, lạnh, rõ:

“Anh không chỉ phản bội tình yêu. Anh còn phản bội chính lòng tin em dành cho anh, như một con người.”

*

Có những người ra đi khiến ta tiếc nuối.
Có người khiến ta giận dữ.

Và cũng có người, sau tất cả, ta chỉ muốn buông một câu:

“Anh không xứng đáng để em phải ghét.”