Mẹ của Bạch Long Vĩ cũng đã làm xông đồ ăn, bà liền bảo con gái cùng mình dọn lên để đãi khách. Sau một lúc thì bọn họ cũng đã dọn lên xông xui, cả gia đình của Bạch Long Vĩ ngồi với Trần Khả Tân trong khi cậu vô cùng ngại ngùng mà ăn cơm với bọn họ...
Trên bàn ăn cha mẹ của Bạch Long Vĩ luôn hỏi về cậu, trong khi Bạch Long Quân và Bạch Long Nhi lại cứ tỏ vẻ quan tâm và gấp đồ ăn cho cậu. Trong ánh mắt kỳ lạ của cha Bạch Long Quân nhìn bọn họ...
Sau khi kết thúc buổi cơm gia đình đầm ấm, bọn họ ngay lập tức dọn dẹp. Bạch Long Nhi lại lên tiếng hỏi Trần Khả Tân trước mặt mọi người: "Hôm nay anh có thể đi chơi với em được không?"
Bạch Long Quân nghe câu nói này mà ánh mắt nhìn sang em gái của mình trong sự tức giận và có một chút gì đó ghen tị anh suy nghĩ: "Cái con nhỏ này! Nó làm vậy là có ý gì? Hay là nó muốn đối đầu trở thành trà xanh dựt người mình yêu đây?"
Trước câu nói của Bạch Long Nhi. Trần Khả Tân ngay lập tức từ chối, giờ đây Bạch Long Quân xen vào: "Em nhìn xem cậu ấy đã từ chối rồi kìa! Bởi vì đàn ông không thích chơi những trò con nít như em đâu! Mà họ chỉ thích nhậu thôi có phải không? Thế nên hãy nhậu cùng tôi nha!"
Nói rồi Bạch Long Quân đã nháy mắt với Trần Khả Tân, cậu cảm thấy rùng mình và kinh tởm mang theo sự sợ hãi cậu ấp úng nói:
"Không tôi không thích uống rượu. Thậm chí là trai gái đi chơi với nhau cũng không tốt. Vậy nên tôi xin từ chối hai người và tôi sẽ về phòng ngủ khi ăn cơm xông. Bởi bản thân tôi cần phải nghỉ ngơi..."
Bọn họ nghe đến đây mà im lặng không nói gì thêm. Trong khi Trần Khả Tân đã đứng dậy mà đi về phòng của mình ,còn Bạch Long Nhi thì lại cảm thấy khó chịu và tức giận khi anh đã không đi chơi với cô:
"Hưa anh ta nghĩ mình là ai chứ? Mình tốt với anh ta như vậy, nhưng anh ta lại không biết điều là gì. Quả thật là một kẻ nghèo hèn lại thêm đáng ghét mà!"
Tài
Cô giờ đây ăn cơm trong sự tức giận. Còn mẹ của cô thì cũng nhìn ra được điều gì đó, mà mỉm cười trong sự suy tư: "Hưa mình đã nhìn thấy được một điều là. Có lẽ con gái của mình nó đã thích cậu thanh niên kia nên mới quan tâm cậu ta. Và tức giận khi cậu ấy không quan tâm nó như vậy..."
Cứ như vậy bà suy nghĩ một lát lâu, sau đó đã cùng con gái của mình dọn dẹp nhà sau buổi ăn mà lên tiếng: "Con gái à? Mẹ đã nhìn thấy tất cả. Có phải là con đã thích cậu ta phải không? Nên con mới quan tâm cậu ta như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng bối rối cô cố gắng chối bỏ lời nói của mẹ mình: "Không mẹ nói gì vậy chứ? Con làm sao có thể thích hắn ta được? Và chẳng qua anh ta là khách nên con chỉ tiếp đón nồn hậu thôi. Không thì người đã sẽ nghĩ không hay về chúng ta..."
Bà liền bậc cười thật lớn mà nói: "Con gái à! Mẹ biết một điều đó chính là con đang ngại ngùng về điều đó. Nhưng để mẹ nói cho con nghe. Con hãy cố gắng để dành được tình yêu. Thì nó sẽ thuộc về con, còn không thì con sẽ mất đi cậu ấy nghe rõ chưa?"
Trước câu nói của mẹ mình cô im lặng không nói gì thêm mà liền nói chuyện sang chủ đề khác với bà...
Trong khi Bạch Long Quân thì đang ở trong phòng ánh mắt nhìn vào chiếc điện thoại, mà lên tiếng: "Trần Khả Tân à! Bây giờ em đã ở gần anh rồi! Vậy nên anh sẽ hành động và chiếm đoạt lấy thân thể của em bất cứ lúc nào mà thôi!"
Dứt lời cậu đã đi ra khỏi phòng và tiến đến chỗ phòng của Trần Khả Tân: "Hưa bây giờ anh sẽ đến bênh cạnh em. Em không thoát khỏi được anh đâu!"
Ba của Bạch Long Quân ngồi trên ghế mà suy nghĩ về một điều gì đó. Ông vẫn luôn thắc mắc rằng về ánh mắt kỳ lạ mà Bạch Long Quân đã dành cho Trần Khả Tân. Nó chả khác gì với ánh mắt của con gái ông nhìn cậu ta. Giống hệt là một kẻ suy tình nào đó đang nhìn người mình thích...
"Chuyện này là sao chứ? Tại sao Bạch Long Quân lại có những biểu hiện lạ khi nhìn cậu ta như vậy? Không lẽ nào là nó???"
Mặc dù ông không phải là cha ruột của Bạch Long Quân nhưng ông lại xem cậu như là con ruột của mình. Vậy nên ông rất quan tâm đến cậu.
Thoát khỏi những suy nghĩ kia ông lên tiếng:
"Cha không biết là rốt cuộc là con có gì với cậu ta hay không mà lại thể hiện qua ánh nhìn và hành động như vậy...
Nhưng dù đó có là chuyện gì đi chăng nữa thì. Cha nhất định sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ con. Chỉ cần con hạnh phúc là được. Bởi vì trong thời gian qua mặc dù con là con của cái gia đình này. Nhưng cha đã không nhìn thấy được sự hạnh phúc từ con. Và bây giờ cha có thể chấp nhận hay làm mọi thứ chỉ cần con được hạnh phúc..."