Cha của Bạch Long Quân giờ đây tính đến phòng của cậu với ý định sẽ hỏi cho ra lẽ chuyện này. Và nếu như bọn họ yêu nhau thật lòng thì, ông sẽ giúp hai người ở bên cạnh nhau...
Ông giờ đây đột nhiên đã nhìn thấy cậu tiến đến phòng của Trần Khả Tân, mà cảm thấy vừa tò mò vừa khó hiểu. Thế là ông đã theo dõi xem thử rốt cuộc cậu vào đó để làm gì...
Nhìn cánh cửa phòng bị cậu mở toang một cách nhánh chóng, rồi vội vàng đóng cửa lại. Ông liền áp sát tai vào nghe thử trong sự hoang mang khi nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ: "Anh định làm gì vậy hả? Tại sao anh lại vào đây? Và cút khỏi đây đi. Không thì tôi sẽ la lên để mọi người đến và nhìn thấy khuôn mặt thật của một kẻ biến thái như anh!"
Bạch Long Quân bậc cười thật lớn trong sự hả hê anh lên tiếng: "Vậy à? Thế thì em có thể làm gì được anh? Anh cho em vạch trần đấy! Nhưng để anh nói cho en nghe là, căn phòng này không thể chuyền được âm thanh lớn đến mức ra ngoài cho tất cả mọi người trong nhà này điều nghe được đâu!
Tài
Vậy nên em chỉ có thể la lên trong sự bất lực không thể làm được gì mà thôi..."
Nói rồi cậu cười như một tên điên mà lao đến hôn hít người của Trần Khả Tân: "Em biết không? Anh vô cùng yêu em. Và em chính là của anh vậy nên em sẽ không thoát khỏi được anh đâu!"
Cậu cố gắng vùng vẫy trong sự bất lực và hất anh ra, nước mắt lăn dài trên đôi má cậu lên tiếng: "Không đừng mà tôi cầu xin anh hãy buông tha cho tôi. Tôi không hề yêu anh và muốn làm chuyện đồi bại này với anh! Và tôi đến đây cũng chỉ muốn né tránh anh mà thôi..."
Bạch Long Quân bậc cười đáp: "Em đến đây để né tránh tôi à? Nhưng em đã sai rồi! Em không những không né tránh được tôi mà sẽ là con mồi dễ dàng bị tôi ăn thịt và rơi vào tầm ngắm bất cứ lúc nào. Còn giờ tôi nhất định phải xâm chiếm được cơ thể của em..."
Ông từ bên ngoài cố gắng mở cửa nhìn vào con của mình đang cố gắng kéo quần áo của Trần Khả Tân ra, mà vô cùng hoang mang suy nghĩ không biết phải làm gì? Liệu rằng ông có nên mặc kệ để cậu muốn làm gì thì làm hay là ngăn cản những việc sai trái kia và giải thích cho cậu hiểu những gì cậu đang làm là không đúng?
Cứ như vậy ông đắng đo một lát lâu, nhưng rồi khi nhìn Trần Khả Tân đang khóc và cầu xin trong sự tuyệt vọng. Ông cũng đã tiến vào trong sự tức giận...
Bạch Long Quân giờ nhìn ông trong sự bàn hoàn, cậu ngay lập tức lấy quần mà mặc lại. Cậu liền lên tiếng: "Cha tại sao cha lại vào đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Trần Khả Tân thì tiến đến chỗ của ông mà cầu cứu ông:
"Bác anh ta cứ năm lần bảy lượt muốn cưỡng bức con. Và lên kế hoạch bắt cóc con. Nên con mới được Bạch Long Vĩ cứu và đưa về đây. Và bác giúp con với được không? Giúp con thoát khỏi tên biến thái như anh ta trong tình yêu điên loạn kia..."
Bạch Long Quân nghe đến đây mà cảm thấy vô cùng hoang mang, cậu không biết mình phải làm gì trong tình huống này nữa. Đang suy nghĩ thì ông đã vung tay lên tát vào mặt cậu trong sự tức giận và chỉ trích cậu:
"Con à! Có có biết là những gì mà con làm điều là sai lầm hay không hả? Và cha không cấm cản về việc con yêu ai. Hay muốn làm gì và như thế nào...
Bởi vì ta là cha của con. Vậy nên ta quan tâm con và muốn con có một cuộc sống tốt. Nhưng ta đã sai lầm khi để con muốn làm gì thì làm...
Khi con đã không màn liêm sỉ và bỉ ổi chỉ vì để có được thứ mình muốn, và thoả mãn yêu cầu của bản thân. Nhưng con lại không nhận ra sai lầm của bản thân và mặc kệ nó ra sao...
Hơn hết ta đã biết về việc con là người đồng tính từ rất lâu rồi và những chuyện sai trái của con. Nhưng ta đã bỏ qua, nhưng hôm nay thì không được. Bởi vì ta cần dạy cho con một bài học, để con không trở thành một kẻ xấu xa như vậy..."
Sau cơn tức giận kia ông đã tiến đến trong sự nhẹ nhàng mà đặc tay lên vai của cậu, ông lên tiếng: "Con à ta biết là ta sai khi tức giận và đánh con. Nhưng ta chỉ muốn tốt cho con thôi. Bởi vì ta không muốn con trở thành một con người xấu xa và vô đạo đức như vậy...
Thế nên ta phải ngăn việc này lại. Thậm chí ta muốn nói cho con biết một điều để con nhận ra rằng: Không phải tình yêu lúc nào dùng bạo lực thì là tốt đâu. Vậy nên khi nào con làm cho bọn họ thật sự yêu con và chấp nhận con thì đó mới gọi là tình yêu...
Và lúc đó cha sẽ chấp nhận tình yêu này của con. Nhưng còn bây giờ thì không..."
Bạch Long Quân tỏ vẻ vô cùng tức giận với kế hoạch thất bại và bị cha mình trách móc cậu lên tiếng: "Vậy sao? Hưm tôi không cần nghe ông giãn đạo nghe rõ chưa? Bởi vì ông chỉ là cha nuôi của tôi. Và ông luôn xem tôi là cỏ rác chứ con cái gì chứ? Vậy nên đừng ở đó mà dậy đời tôi...
Hơn hết tôi nhất định sẽ có được cậu ấy mà thôi. Và tôi sẽ đưa cậu ấy rời khỏi căn nhà này. Sau khi tôi có được cậu ta..."