Đến Chết Anh Mới Yêu Tôi

Chương 21



Nhìn Bạch Long Quân tức giận đùng đùng mà rời đi. Ông chỉ có thể thở dài trong sự bất lực mà lên tiếng: "Con cứ yên tâm ở đây đi! Và nó sẽ không làm gì được con đâu! Với lại ta mong rằng con có thể suy nghĩ và chấp nhận tình cảm của nó. Bởi vì nó thật sự rất yêu con..."

 

Cậu im lặng không nói gì thêm trong khi ông thì đã rời đi với những suy tư: "Mình không ngờ rằng vì bản thân đối xử với nó vô tâm hay tức giận với nó. Mà bây giờ nó lại hận mình đến như vậy. Mình phải làm sao đây chứ? Thì mới có thể khiến nó hết giận mình..."

 

Ông chỉ có thể bất lực trong những suy nghĩ mà về phòng ngủ. Nằm lên giường ông mặc dù đã cố nhắm mắt lại nhưng chỉ có thể lăn qua lăn lại mà không tài nào ngủ được.

 

Nhìn thấy ông như vậy. Vợ ông đã lên tiếng: "Ông bị làm sao vậy? Sao lại không ngủ mà cứ lăn qua lăn lại chứ?"

 

Ông nhìn bà mà mỉm cười trả lời: "Không có gì đâu. Chả qua tôi có một chút rắc rối về công ty thôi mà nên bà đừng quan tâm..."

 

Vợ ông thở dài đáp: "Vậy à ông làm gì thì làm. Nhưng nhớ hãy dữ gìn sức khỏe và đừng suy nghĩ nhiều nghe rõ chưa? Bởi vì nó không tốt cho ông đâu!"

 

Ông mỉm cười với vợ của mình sau đó ôm chầm lấy bà, rồi cả hai cũng dần chìm vào trong giấc ngủ sâu...

 

Sáng hôm sau Trần Khả Tân đã tỉnh lại, cậu vương mình trong sự mệt mỏi mà ngáp ngán ngáp dài cậu lên tiếng: "Bây giờ thì mình cần phải đi xin việc làm thôi. Sau khi mình bắt đầu làm và có tiền rồi thì mình sẽ đi nơi khác ở và không cần bận tâm hay làm phiền đến cái gia đình này nữa..."

 

Rồi cậu đã xuống dưới nhà mọi người đã bảo cậu hãy ăn cơm cùng, cậu mỉm cười chấp nhận yêu cầu của họ và ngồi xuống ăn cơm trong buổi cơm Bạch Long Nhi lại tỏ vẻ vang tâm cậu...

 

"Này anh ăn nhiều vào nha! Cứ ăn tự nhiên đi!"

 

Cậu gật đầu trước những gì cô nói, nhưng rồi tỏ vẻ ngại ngùng bảo rằng mình tự ăn được nên không cần cô gấp thức ăn cho mình làm gì...

 

Cô nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng tức giận, nhưng rồi cũng lờ đi. Ánh mắt không nhìn vào anh nữa như đang giận anh. Mẹ cô nhìn thấy điều này mà cười tủm tỉm...

 

"Quả thật là con gái mình đã thích chàng trai này rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cứ như vậy bọn họ đã ăn cơm xông sau một lúc lâu. Giờ đây Bạch Long Nhi đi vào phòng mà tức giận đập mọi thứ trong phòng cô lên tiếng: "Tên khốn đó nghĩ mình là ai chứ? Khi mình đã quan tâm hắn ta như vậy? Nhưng tại sao hắn lại không nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn chứ? Thật là tức c.h.ế.t đi mất!"

 

Từ bên ngoài âm thanh mở cửa vang lên, cô vô cùng hoảng loạn bước vào là mẹ của cô. Bà nhìn chăm chăm cô mà lên tiếng:

 

"Con đang làm gì vậy hả? Chỉ vì yêu cậu ta mà con đã phát điên như vậy rồi à? Thậm chí còn tức giận đập đồ nữa chứ? Sao không đi tỏ tình với cậu ta, mà làm những việc ngu khuẩn này chi vậy chứ?"

 

Cô nghe mẹ mình nói mà tức giận lên tiếng: "Mẹ đừng xen vào chuyện của con. Hãy mau rời khỏi phòng con đi! Mọi chuyện cứ để con tự giải quyết..."

 

Sau đó cô đã tiến đến và đẩy mẹ mình ra ngoài, âm thanh cánh cửa bắt đầu đóng sầm lại trong sự tức giận của bà: "Cái con nhỏ đó thật là hết nói nổi mà khi lại mê trai và làm như vậy với mình hazz..."

 

Bà rời đi trong sự suy tư và buồn rầu về việc con gái của mình đang trở nên tương tư một người...

 

Bạch Long Nhi suy lại những gì mẹ mình đã nói, cô cảm thấy vô cùng đúng. Bởi vì tại sao cô lại ngu ngốc không nói cho anh biết về tình cảm của cô dành cho anh như vậy chứ? Và nếu cô nói ra thì may mắn anh ta sẽ yêu mình thì sao? Không thì cô sẽ từ bỏ, chứ mắc mớ gì cô phải tương tư anh như vậy...

 

Thoát khỏi suy nghĩ của bản thân cô lên tiếng: "Trần Khả Tân à! Hôm nay em đã quyết định rồi ! Em nhất định sẽ tỏ tình với anh. Mặc kệ anh có chấp nhận hay là không? Bởi vì em không muốn đau đớn vằn vặt khi yêu anh..."

 

Tài

Sau đó cô đã đi đến phòng của Trần Khả Tân với ý định tỏ tình với anh. Âm thanh gõ cửa vang lên liền hồi làm anh bên trong cảm thấy khó chịu mà ra mở cửa. Giờ đây anh đã nhìn thấy cô...

 

Anh liền hỏi: "Có chuyện gì? Tại sao cô lại đến đây..."

 

Cô liền tiến vào bên trong trước sự bàn hoàng của anh: "Này cô làm gì mà lại tùy ý vào phòng của người khác như vậy chứ?"

 

Cô giờ lên tiếng trong sự kiêu ngạo và hóng hách: "Đây là nhà của tôi và tôi muốn làm gì thì làm anh không có quyền ngăn cản tôi nghe rõ chưa?"

 

Trần Khả Tân thở dài sau đó lên tiếng hỏi cô: "Vậy cô nói cho tôi biết đi? Rốt cuộc cô có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi hả? Và nói xông mong cô rời khỏi đây! Bởi vì đây là không gian riêng tư của tôi..."