Đến Tuổi 60 Tôi Mới Được Tự Do

Chương 1



Con gái nói, sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi, nhất định phải tổ chức thật lớn.

Tôi bảo đừng có tốn kém.

Nó nói không được, còn nói những năm qua tôi vất vả ra sao, nó đều ghi nhớ vào trong lòng.

Vì vậy tiệc mừng thọ nhất định phải to chức thật long trọng.

Lòng tôi khi ấy ấm áp vô cùng, tôi thực sự cảm động.

Những năm qua, tôi một mình nuôi con khôn lớn, rồi lại chứng kiến nó kết hôn rồi sinh con.

Con rể thì rất hiếu thảo, đối đãi với tôi như mẹ ruột.

Cháu ngoại thì ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ngọt ngào gọi tôi là “ngoại”.

Tôi thấy mình thật hạnh phúc.

Nỗi đau năm xưa khi bị Thiệu Văn Thanh phản bội, cũng dần dần được chữa lành theo năm tháng.

Vì thế, khi con gái chủ động nói muốn tổ chức tiệc mừng thọ, tôi thực lòng cảm động.

Cũng rất mong chờ đến ngày sinh nhật.

Người già mà, càng lớn tuổi càng thích sự sum vầy, chỉ mong con cháu quây quần, như thế mới thấy cuộc đời có ý nghĩa.

Đến ngày hôm đó, tôi dậy thật sớm.

Dọn dẹp nhanh nhẹn, rồi đưa bé Xảo Xảo đến trường.

Con gái và con rể ăn bữa sáng tôi để sẵn trên bàn rồi cũng lần lượt đi làm.

Con gái nói, buổi sáng xử lý xong công việc sẽ sớm về, chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi.

Tôi ở nhà vừa dọn dẹp, vừa mong ngóng.

Nhưng chờ mãi, đến giờ đã hẹn rồi mà vẫn chưa thấy con về.

Lo có chuyện gì xảy ra, tôi vừa định gọi điện.

Thì con gái gọi trước cho tôi.

“Má, công ty con có việc gấp cần xử lý, bên chỗ Hướng An cũng vậy, vì là công việc đột xuất nên không xin nghỉ được… Chắc hôm nay không thể tổ chức sinh nhật cho má rồi…”

Giọng nó đầy áy náy.

Tôi tuy có chút hụt hẫng, nhưng công việc của con cái vẫn là quan trọng hơn, nên tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nói:

“Không sao đâu con, công việc là chính. Hai đứa cứ lo làm đi. Để chút má đi đón Xảo Xảo…”

“À đúng rồi!”

Tôi còn chưa nói xong, nó bỗng lên tiếng, cắt ngang lời tôi.

“Má, hôm nay là sinh nhật má, má đừng làm gì cả.”

“Xảo Xảo thì có bạn con đi ngang trường tiện ghé đón, sẽ chở bé đến công ty chỗ con trước, con bé còn một tiết học bù nữa ạ con sẽ nhờ bạn đưa đi luôn ạ. Má cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nghĩ con gái bận rộn, mà Xảo Xảo còn nhỏ, tôi không yên tâm, liền nói:

“Hay để má đi đón nó cho. Con bận rộn thế, con bé lại đang tuổi nghịch phá, nhỡ quấy phá ảnh hưởng công việc thì khổ.”

Vừa nghe vậy, nó như hơi sốt ruột, giọng cũng lớn hơn hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trời ơi, bạn con tiện đường mà má. Má đừng lo nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi. Con còn phải vào họp, tạm vậy nha!”

Vừa dứt lời, nó cúp máy cái rụp, không để tôi nói thêm câu nào.

Tôi nhìn màn hình điện thoại đang vang lên tiếng “tút tút”, không kìm được mà thở dài.

Con gái tôi dạo này bận đến xanh xao, tôi nghĩ, thôi thì vào bếp hầm nồi gà già, bồi bổ cho hai vợ chồng nó vậy.

Gà già thì hầm lâu, nhà cửa cũng đã dọn dẹp xong rồi.

Tôi ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra định nghỉ ngơi một lát.

Người lớn tuổi rồi, rảnh rỗi thì lại thích xem video cho đỡ buồn.

Tôi mở ứng dụng trên điện thoại, lướt vài đoạn rồi mà chẳng thấy cái nào thú vị.

Định thoát ra, thì lỡ tay bấm vào mục “cùng thành phố”.

Chỉ liếc mắt một cái, tôi đã nhận ra ngay bóng lưng người phụ nữ trong ảnh bìa, chính là con gái tôi, Vương Nghi.

Video được đăng cách đây nửa tiếng.

Tôi ngay lập tức nhấn vào xem.

Khung cảnh hiện ra là một phòng tiệc trong khách sạn, con gái tôi đứng trước bàn, con rể nắm tay Xảo Xảo đứng bên cạnh, cả ba người đều nở nụ cười rạng rỡ.

Vương Nghi hơi nghiêng đầu, ống kính cũng xoay theo… và rồi tôi nhìn thấy Thiệu Văn Thanh.

Nếu nói đời này tôi hận ai nhất, thì không chút do dự tôi sẽ nói chính là Thiệu Văn Thanh.

Chúng tôi yêu nhau từ thuở thiếu thời, tôi từng nghĩ cả đời sẽ sống hạnh phúc bên anh ta.

Cho đến năm thứ mười của cuộc hôn nhân, người yêu cũ của anh ta, chồng cô ta qua đời trong tai nạn xe, để lại cô ta và hai đứa con thơ, một góa phụ và hai đứa trẻ mồ côi.

Ban đầu, anh ta giấu tôi, lén lút chu cấp cho họ.

Về sau bị tôi phát hiện, hai vợ chồng cãi nhau kịch liệt, anh ta đỏ mặt gân cổ mắng tôi nhẫn tâm.

Rồi cuối cùng, anh ta ôm theo hai đứa con của người yêu cũ, đưa đơn ly hôn cho tôi.

Anh ta nói:

“Tiểu Trạch và Vi Vi còn quá nhỏ, chúng không thể không có cha.”

Nên anh ta muốn ly hôn, để đến bên người yêu cũ, làm cha của hai đứa trẻ đó.

Lúc anh ta nói những lời đó, con gái chúng tôi Thiệu Nghi, đang ôm chân anh ta khóc nức nở, khóc nói: “Ba đừng bỏ con…”

Nhưng Thiệu Văn Thanh, quay lưng bước đi dứt khoát, không chút do dự.

Tôi cũng không níu kéo.

Chỉ lấy phần lớn tài sản, rồi dắt con gái rời khỏi.

Tôi đổi họ cho con, con sẽ theo họ tôi từ đó nó mang tên Vương Nghi.

Sợ Vương Nghi bị cha dượng bắt nạt, nên tôi quyết định không tái giá.

Chỉ chuyên tâm nuôi con, dõi theo từng bước nó lớn lên, vào đại học, yêu đương, kết hôn, rồi sinh ra bé Xảo Xảo đáng yêu.

Trong suốt quãng thời gian ấy, Thiệu Văn Thanh chưa từng xuất hiện một lần.

Thỉnh thoảng nghe người ta kể, anh ta và người yêu cũ kia không sinh thêm con, chỉ tận tâm nuôi hai đứa kia như ruột thịt, không nề hà gian khó.

Vương Nghi từng nói với tôi, nó cũng hận Thiệu Văn Thanh như tôi vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com