Tôi từng nghĩ, với ký ức lúc ly hôn vẫn còn in trong đầu, nó sẽ hiểu nỗi đau tôi từng chịu, và sẽ tránh xa bọn họ như tránh rắn độc.
Nhưng tôi không ngờ, bọn họ lại lén lút liên lạc suốt thời gian qua!
Không chỉ vậy… trong video, tôi nhìn thấy Vương Nghi và Thiệu Văn Thanh đứng cạnh nhau, hai người cúi đầu trò chuyện, hoàn toàn không có chút thù hận nào.
Thậm chí còn là người khởi xướng bài hát mừng sinh nhật.
Con rể tôi và Xảo Xảo cũng vui vẻ vỗ tay, hai đứa con của bà ta năm xưa giờ đã trưởng thành, cũng cùng nhau hát vang bài hát sinh nhật.
Còn người được cả bọn vây quanh chúc mừng ở trung tâm, chính là người tình cũ của Thiệu Văn Thanh, Tống Thiều Hoa.
Bà ta vẫn còn rất phong nhã, váy vóc lộng lẫy, vẻ ngoài như nữ chính trong phim.
Ai cũng nâng niu, chiều chuộng bà ta như công chúa.
Tôi và bà ta sinh nhật cùng ngày.
Mà trớ trêu thay, người con gái tôi coi là cả sinh mệnh, Vương Nghi, sau khi hát xong bài hát sinh nhật, bước tới trước mặt Tống Thiều Hoa, ôm chầm lấy bà ta.
Còn gọi một tiếng: “Mẹ Tống.”
Tôi đánh rơi điện thoại xuống sàn, video vẫn đang lặp lại.
Ngực tôi nhói đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác không thể tin nổi.
Tôi cứ cố tìm cho mình một cái lý do, một lời giải thích.
Đứa con gái đã cùng tôi nương tựa suốt bao năm, tận mắt chứng kiến cha nó nhẫn tâm ra sao, từng thấy Tống Thiều Hoa làm bộ làm tịch thế nào miệng nói “xin lỗi”, tay thì thản nhiên chen chân phá vỡ gia đình tôi.
Thế nên, sao nó có thể… sao nói có thể gọi người đàn bà đó là… mẹ?
Tôi không dám tin.
Ngồi c.h.ế.t lặng trên ghế sofa rất lâu, cho đến khi ngửi thấy mùi khét từ trong bếp.
Nồi gà hầm bị cạn nước, cháy khét.
Tôi hoảng hốt chạy vào tắt bếp.
Lúc lòng còn đang rối bời, tôi đưa tay cầm lấy cái nồi, nóng rát đến bỏng cả một mảng da tay.
Tôi còn chưa kịp xử lý vết bỏng, thì chuông cửa vang lên.
Ra mở cửa, thấy người giao hàng đang cầm một chiếc bánh kem nhỏ.
Là cái bánh tôi đã đặt.
Một chiếc bánh nhỏ, đơn giản.
Người già rồi, dễ buồn, dễ tủi, nên sau khi nghe điện thoại của Vương Nghi, tôi đã âm thầm đặt bánh trên mạng.
Dù chỉ một mình, cũng là một sinh nhật.
Tôi đặt bánh lên bàn trà, cắm vài cây nến nhỏ, chắp tay nhắm mắt, bắt đầu ước nguyện.
Tôi đã nghĩ xong ước nguyện từ trước: cầu cho con gái bình an hạnh phúc suốt đời, cầu cho con rể luôn bình an mãi yêu thương con mình, cầu cho bé Xảo Xảo khỏe mạnh, thông minh.
Đó là điều tôi định ước.
Nhưng giờ đây, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu lại là Vương Nghi viện cớ bận việc, rồi quay đầu dắt chồng và con gái đi dự tiệc sinh nhật Tống Thiều Hoa.
Trong video, mọi người vây quanh bà ta cười nói rôm rả, giống như một gia đình thật sự.
Không giống tôi, ngồi đây một mình, lạnh lẽo, thê lương, giống một kẻ ngốc, giống một trò cười.
Đứa con tôi mang nặng đẻ đau, lại biến thành nhát d.a.o đ.â.m ngược vào tim tôi.
Đau đến khó mà thở nổi.
Người già, dễ xúc động.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa ước thêm một điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ước gì… những ngày còn lại của đời mình, tôi có thể sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Đúng vậy.
Bấy lâu nay, những điều tôi ước đều vì con cái, chưa từng có lần nào là cho chính mình.
Giờ nghĩ lại, có lẽ… không đáng.
Tôi ăn thử vài miếng bánh kem.
Ngọt đến ngán ngẩm, chẳng ngon chút nào.
Lại liếc nhìn đồng hồ.
Đã mười một giờ đêm.
Bình thường giờ này, tôi đã dọn dẹp xong xuôi, dỗ dành cháu ngủ, rồi vào phòng nghỉ.
Nhưng hôm nay, tôi không tài nào chợp mắt được.
Đúng lúc đó cửa chính vang lên tiếng động.
Vương Nghi nhẹ nhàng mở cửa bước vào, nhưng vừa đi qua cửa ra vào, đã bắt gặp tôi ngồi đó.
Nó khựng lại, như có phần hoảng hốt.
Con rể và Xảo Xảo theo sau, vẫn đang ríu rít bàn chuyện tiệc sinh nhật lúc tối.
Đến khi thấy tôi, cả hai lập tức im bặt.
Xảo Xảo còn vờ như không có chuyện gì, mắt tròn xoe ngơ ngác, giơ tay đòi tôi bế: “Ngoại ơi, con nhớ ngoại~”
Tôi nhìn đứa bé chạy về phía mình, nhưng lần này… tôi không còn ôm nó vào lòng như mọi lần nữa.
Từ lúc con bé cất tiếng khóc chào đời, tôi đã hết lòng chăm lo cho nó, giống như từng làm với Vương Nghi.
Con rể là trẻ mồ côi, hai đứa lại đi làm vất vả, cuộc sống nơi đô thị vốn đã chẳng dễ dàng.
Tôi tình nguyện ở nhà chăm cháu, chỉ mong tụi nó an tâm gây dựng tương lai.
Nhưng đến cả con bé ấy… cũng giống mẹ nó, phản bội tôi.
Tôi nhìn Vương Nghi bước lại gần.
Nó vẫn giả vờ như chẳng có chuyện gì, giơ tay xoa xoa vai, nói công việc hôm nay bận quá, rằng ngày mai nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi đàng hoàng.
Khi ánh mắt nó chạm đến chiếc bánh nhỏ trên bàn trà, nó thoáng khựng lại.
“Má… má tự mua bánh sinh nhật sao?”
Có lẽ vì chiếc bánh quá nhỏ, hoặc cũng vì cái bánh hôm nay tụi nó tặng Tống Thiều Hoa quá lớn.
Ánh mắt Vương Nghi, càng thêm chột dạ.
Tôi cảm thấy việc vòng vo thử dò hỏi chẳng có ý nghĩa gì, thế nên tôi hỏi thẳng:
“Vương Nghi, hôm nay mấy đứa đã đi đâu?”
Nó khựng lại, ánh mắt đảo quanh mặt tôi như đang vội vàng tìm một lý do.
Cuối cùng vẫn là chọn cách… giả ngu.
“Má nói gì vậy, hôm nay con đi làm mà.”
Nói rồi, nó liếc nhìn Tần Hướng An và Tần Xảo Xảo.
Người đầu tiên lập tức gật đầu lia lịa:
“Dạ đúng đó má, hôm nay con bận bù đầu, cả ngày nhức mỏi hết cả người.”
Còn người sau cũng bắt chước theo cha nó, lắc đầu như cái trống lắc:
“Ngoại ơi, tụi con đâu có đi ăn bánh kem, không có đâu…”