Cô ta dắt cả gia đình dọn về ở chung với Tống Thiều Hoa,chỉ giúp thôi thêm khẳng định:
“Tôi đã chọn đúng.”
Chỉ là… cô ta không biết rằng, chính quyết định ấy đã kéo cả cuộc đời mình xuống đáy vực.
Còn tôi, kể từ sau cuộc gọi video với chị Lâm, cũng chẳng còn bận tâm chuyện của Thiệu Nghi nữa.
Gần đây, tôi tìm được một sở thích mới là làm đồ gốm thủ công.
Ngày nào cũng đến tiệm nặn mấy thứ nhỏ xinh, giúp tâm trạng thư giãn vô cùng.
Tôi đến chơi liên tục mấy hôm.
Trớ trêu thay, tiệm gốm này nằm ngay cạnh một khách sạn.
Hôm đó, tôi vừa mang đồ gốm nung xong rời tiệm, đi ngang qua khách sạn thì đụng phải một cảnh tượng quen thuộc.
Thiệu Nghi, Tần Hướng An và… Dư Thư Vi với quần áo xộc xệch.
“Tần Hướng An! Chúng ta kết hôn bảy năm, tôi còn sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu, vậy mà anh lại lén lút ngoại tình với Dư Thư Vi?”
Thiệu Nghi gào lên tuyệt vọng, tay còn dắt theo Xảo Xảo, con bé thì rõ ràng sợ hãi, nép sát vào mẹ.
Dư Thư Vi vẫn chưa chỉnh lại áo váy, nhưng cô ta lad kiểu người đâu có biết xấu hổ là gì.
Từng qua tay không ít bạn trai, cách hành xử trơ trẽn cũng chẳng hiếm.
Mặc ánh mắt của bao người đang nhìn, cô ta vẫn vô tư tựa vào lòng Tần Hướng An, miệng cong lên, chế giễu:
“Thiệu Nghi à, chị giờ là một bà cô già, không ai trông con giùm nên phải bỏ việc ở nhà làm nội trợ.”
“Ngày nào cũng luộm thuộm, vừa nhìn đã thấy chán.”
“Anh Hướng An thì ngày nào cũng phải nhìn cái mặt đó, sao không thấy ngán cho được?”
Nói rồi, cô ta còn nháy mắt với Tần Hướng An:
“Anh Hướng An à, nói em nghe đi, anh thích bà chị này, hay thích em hơn?”
Dư Thư Vi trẻ hơn, đẹp hơn, tươi mới hơn.
Còn Thiệu Nghi dạo này cãi nhau liên miên với chồng, trong lòng vốn đã có rạn nứt, nay lại bị bắt gian tại trận, Tần Hướng An không những không hối lỗi, mà còn trắng trợn đáp trả:
“Thiệu Nghi, cô còn thể diện không mà đứng đây làm ầm lên vậy hả? Không ngoan ngoãn ở nhà trông con, còn chạy loăng quăng làm gì?”
“Đàn ông thì ai chẳng trăng hoa!”
“Cô thử nhìn lại bố mình xem, ngày xưa chẳng phải cũng bỏ mẹ cô, chạy theo người khác sao?”
“Thế rồi cô vẫn tha thứ cho ổng, còn gọi người ta là mẹ nữa cơ mà.”
“Nếu khi đó chấp nhận được, thì bây giờ sao lại không chấp nhận được hả?”
Nghe Tần Hướng An nói, Thiệu Nghi trừng mắt sững sờ, không ngừng lắc đầu:
“Hướng An? Tần Hướng An! Anh sao có thể nói vậy? Sao anh có thể nói ra những lời như thế?!”
Cô ta như phát điên, đưa tay định tát anh ta.
Tần Hướng An lập tức đẩy cô ta ra, che chắn cho Dư Thư Vi trong lòng, ánh mắt nhìn xuống vợ mình như nhìn một trò hề đáng thương:
“Thiệu Nghi, tôi cũng không giấu nữa. Cô tưởng ba cô thương cô lắm à?”
“Nếu không phải vì tôi cày cuốc mua được nhà, ổng có thèm để mắt đến cô không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ổng chỉ muốn moi tiền từ cô, để tích góp thêm cho Thư Trạch và Thư Vi thôi.”
“Cô ngu si tin tưởng người ta, chẳng qua là vì thiếu thốn tình thương thôi đúng không?”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, ít nhất cô cũng làm được một chuyện tử tế là để tôi gặp được Thư Vi.”
“Cô ấy hiểu chuyện hơn cô nhiều, thú vị hơn cô gấp bội.”
“Mình ly hôn đi.”
“Con tôi không cần, để cho cô nuôi. Tiền chia đôi, cô cầm phần của cô rồi cút đi.”
“Cô kêu mẹ cô chấp nhận kết cục, vậy thì chắc cũng chẳng còn mặt mũi mà ở lại dây dưa, đúng không?”
…
Từng câu, từng chữ như d.a.o nhọn đ.â.m thẳng vào tim Thiệu Nghi.
Cô ta càng lúc càng hoảng loạn, bật khóc không ngừng.
Dư Thư Vi vẫn bình thản như không, thậm chí còn vuốt tóc, rồi cúi xuống, nhìn Xảo Xảo với nụ cười duyên giả tạo:
“Bé cưng à~ Sao mẹ con lại dễ kích động vậy? Có tí chuyện mà làm ầm lên, đúng là… hung dữ ghê luôn”
Nghe thấy vậy, Thiệu Nghi như bừng tỉnh, trừng mắt hét lên:
“Cô cút đi! Không được đụng vào con gái tôi!”
Cô ta giật mạnh tay kéo Xảo Xảo lại.
Nhưng vì dùng sức quá lớn, bé con đau quá mà òa khóc, vừa khóc vừa đ.ấ.m tay vào người mẹ:
“Mẹ xấu lắm! Con không cần mẹ nữa!”
“Xảo Xảo! Mẹ mới là người sinh con, nuôi con! Sao con có thể nói vậy?”
Thiệu Nghi đau lòng gào lên, tay giơ cao định đánh con.
Nhưng Xảo Xảo lập tức cúi đầu, cắn mạnh vào cổ tay cô ta.
Thiệu Nghi đau đến run người, còn bé thì nhào vào lòng Dư Thư Vi, ôm chặt lấy cô ta.
Bé quay đầu nhìn lại mẹ mình, vẻ mặt tức giận:
“Mẹ là mẹ xấu! Suốt ngày hung dữ với con! Con thích dì nhỏ hơn, con muốn dì làm mẹ của con!”
…
Nghe đến đây, Thiệu Nghi c.h.ế.t lặng.
Cô ta há miệng như muốn nói điều gì, nhưng lại vô thức quay đầu, ánh mắt bắt gặp ánh nhìn từ tôi, người đang đứng trong đám đông.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Ánh mắt Thiệu Nghi lập tức biến đổi, vừa hoảng loạn, vừa chua chát, vừa hối hận… nhưng nhiều hơn hết là chế giễu.
Có lẽ đến tận giây phút này, cô ta mới thật sự hiểu rõ.
Từng lời cay nghiệt cô ta nói với tôi, nay đều trở thành gậy gộc, quay ngược lại đánh trúng ngay giữa trán cô ta.
Sau màn “bắt gian tại trận” hôm đó, chị Lâm ăn trọn một ngày tin nóng, liền gửi cho tôi mấy chục đoạn ghi âm, mỗi đoạn đúng 60 giây.
Nội dung không gì khác ngoài những gì tôi đã thấy tận mắt hôm nay.
Từ lúc nhà bị cháy, ba người nhà Thiệu Nghi dọn về sống cùng Thiệu Văn Thanh.