Đến Tuổi 60 Tôi Mới Được Tự Do

Chương 7



“Giờ má tự nhiên bỏ đi biệt tăm, má biết không? Con với Hướng An xoay sở không kịp!”

“Tiền tụi con kiếm đã không dư dả rồi, còn phải nuôi con, mấy tháng nay không để dành được đồng nào tất cả là tại má!”

Nghe nó nói mà tôi thấy buồn cười.

Tôi lại giơ tay — bốp!

Thêm một cái tát nữa.

“CÚT!”

Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ miệng nó nữa, quay đầu bỏ đi.

Nó ôm má, đứng tại chỗ giậm chân tức giận:

“Má!”

“Vương Nhược Thục!”

“Má làm vậy có thấy quá đáng không? Con chỉ nói vài câu thật lòng mà má đánh con?”

“Ba bỏ má là đáng đời má đó!”

Câu nói ấy khiến tôi lập tức khựng lại.

Tôi quay người.

Nó thấy tôi quay lại, tưởng tôi mềm lòng, liền nhướn mày cười khiêu khích.

Tôi không nói gì, chỉ cầm túi rác còn lại ném thẳng vào đầu nó.

“Thiệu Nghi, năm xưa ba cô đòi ly hôn là vì ông ta là đồ phản bộ, vì ông ta là đồ cặn bã.”

“Giữa tôi và ông ta, ràng buộc duy nhất chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn, xé là xong. Nhưng cô thì khác.”

“Cô là con ruột của ông ta, vậy mà ông ta vẫn sẵn sàng vứt bỏ đi cô, chỉ vì muốn làm ba của hai đứa trẻ không có liên hệ m.á.u mủ kia.”

“Cô có biết không, kẻ bị vứt bỏ thật sự là cô.”

“Ai là trò cười, trong lòng cô rõ nhất!”

Có lẽ, trước kia tôi chưa từng nghĩ, một ngày nào đó tôi và đứa con mình dứt ruột sinh ra lại quay sang tàn nhẫn đ.â.m d.a.o vào nhau.

Nhưng thôi, đ.â.m thì đ.â.m đi.

Một miếng thịt hư thì phải cắt bỏ, để cơ thể còn lành lặn mà sống tiếp.

Không ai luyến tiếc một mảng thịt thối rữa.

Vì… không đáng.

Thiệu Nghi, không đáng.

Tôi quay lưng lần nữa, bỏ đi.

Nó đỏ bừng cả mặt, vừa định đuổi theo nói gì đó điện thoại chợt đổ chuông.

Nó bắt máy, rồi đột ngột hét lên:

“Cái gì? Nhà cháy rồi?!”

Ngay sau đó, nó quay người chạy vội đi.

Cô gái đi cùng cũng hoảng loạn chạy theo, miệng vẫn còn hỏi lớn:

“Cô Thiệu, vậy hôm nay mình còn xem nhà nữa không ạ?”

Tần Hướng An mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên từ lúc kết hôn với Thiệu Nghi và sinh con, tôi đã dọn đến sống cùng, vừa trông cháu, vừa chăm lo cho cả gia đình.

Ở khu chung cư đó, tôi đã sống nhiều năm, quen biết cũng không ít người, đặc biệt là chị Lâm một người mê hóng chuyện nhất xóm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện gì mới xảy ra trong khu, chị ấy luôn là người đầu tiên biết, rồi đem kể cho tụi tôi nghe, mỗi lần đều thêm mắm dặm muối y như kênh tin nóng.

Như lần này, nhà Thiệu Nghi bị cháy, chưa đầy nửa tiếng sau, chị Lâm đã gọi video cho tôi.

Tôi với chị ấy cũng khá thân, dù tôi đã dọn đi nơi khác nhưng chị vẫn thường nhắn tin hỏi han, nói nếu cần gì cứ gọi không cần khách sáo.

Nên cuộc gọi này, tôi vẫn bắt máy.

Vừa kết nối, đã thấy chị Lâm cười tươi rói, ống kính nhắm thẳng vào cửa sổ nhà Thiệu Nghi.

“Nhược Thục à, con gái bà cái đứa đáng bị trời đánh đó, gặp xui xẻo rồi!”

Chị ấy cười hề hề, rồi bắt đầu kể từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra những tháng qua.

Ngày tôi đi du lịch theo tour, Thiệu Nghi tìm không thấy tôi, lại bị tôi tát mấy bạt tai nên ấm ức trong lòng, bèn ngày càng thân thiết với Tống Thiều Hoa.

Hai đứa con của Tống Thiều Hoa, thì vẫn chưa đứa nào chịu lập gia đình.

Dư Thư Trạch là tên lêu lổng, trước không thích học, giờ không chịu làm, suốt ngày lông bông ở nhà chơi bời.

Còn Dư Thư Vi thì suốt ngày mơ mộng lấy chồng đại gia, chẳng màng làm việc.

Tống Thiều Hoa thấy nhà Thiệu Nghi có căn hộ to, dù còn nợ vay nhưng điều kiện xem như khá ổn, bèn lôi cả hai đứa con qua ở cùng.

Ngoài mặt nói là đã là người một nhà thì nên gần gũi.

Hai đứa đó thì khỏi phải nói, ngày nào cũng ghé qua, tay không mà đến, lúc về thì xách theo cả đống đồ.

Dư Thư Trạch còn kéo bè kéo lũ bạn bè tới mở tiệc, quậy phá ồn ào như cái chợ.

Tần Hướng An nổi giận, cãi nhau một trận với Thiệu Nghi, nhưng Dư Thư Trạch vẫn phớt lờ.

Rồi lần này, hắn lén dẫn người tới chơi nữa, uống rượu quá chén, một kẻ nằm vật trên sofa hút thuốc, bên cạnh là chai rượu trắng bị đá đổ.

Tàn thuốc bén vào sofa, gặp cồn, bén lửa, cả căn nhà cháy rụi.

Tần Hướng An vừa tan làm về, thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ cửa sổ nhà mình.

Dư Thư Trạch chạy được ra ngoài, gặp Tần Hướng An, câu đầu tiên là chửi thề:

“Nhà mày xây kiểu gì mà suýt thiêu c.h.ế.t ông! Ông đây phải bắt mày đền!”

Tần Hướng An tức điên, xông vào đánh nhau, cả đám người kéo vào can cũng không can nổi.

Thiệu Nghi về đến nơi, còn chưa kịp hỏi chuyện gì, thì bị cả hai tên kia đã quay sang chửi thẳng vào mặt cô ta, không chút nể nang.

Cuối cùng, nhà thì cháy, không thể ở nổi nữa.

Thiệu Nghi định dắt cả nhà về nhà Thiệu Văn Thanh tá túc.

Kết quả là ông ta thẳng thừng nói không có phòng trống, kêu đi thuê khách sạn mà ở.

Một chút mặt mũi cũng không cho.

Cảnh này, nguyên khu chung cư kéo ra hóng chuyện.

Chị Lâm giơ điện thoại quay cận cảnh, cho tôi xem livestream tại chỗ.

Đến cuối, chị thở dài bảo:

“Người xấu ắt có trời trị. Bà đừng có mềm lòng nha. Con cái như vậy, không đáng để tiếc.”

Tôi gật đầu.

Thật sự không hề thấy xót xa.

Vì… đã tuyệt vọng từ lâu.

Nhìn bọn họ trong video vẫn còn đang cãi nhau, kéo nhau, trách móc lẫn nhau…

Tôi chỉ thấy nực cười.

Tình thân, trong khoảnh khắc ấy, đã trở thành một trò hề cay đắng đến lạ.

Và rồi, trong vở kịch hỗn loạn ấy, người chiến thắng là Thiệu Nghi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com