Vào phòng, ta nhanh chóng gom hết vàng bạc châu báu, địa khế, gói lại đàng hoàng, cùng với dụng cụ thêu trong phòng thêu đều được thu dọn hết, gói kín trong hòm.
Lặng lẽ rời nhà qua cửa sau gian bếp.
Tẩu tẩu đã đợi sẵn, phụ ta khuân hành lý lên xe ngựa, rồi cả hai âm thầm rời đi.
*
Trước khi đi, ta còn ghé nhà Chu Đồ tể ở đầu hẻm, đặt mua một con heo béo, cùng vài món nhắm rượu. Dặn sau khi ăn xong mới tính tiền.
Bên trong, bà mẹ chồng bận rộn khoe khoang khắp xóm rằng cháu gái mình đỗ nữ quan,
phu quân và biểu muội vẫn đang chờ ta ngoan ngoãn mang tiền đến dâng.
Chẳng một ai phát hiện… ta đã rời khỏi căn nhà ấy.
*
“Chỗ của hồi môn kia, cả kho băng, xem như để lại cho nhà họ Triệu rồi.”
Tẩu tẩu bất bình, giọng có chút hậm hực.
Ta khẽ cười, giơ cao khế nhà trong tay:
“Tẩu có thể giúp muội tìm một người mua đáng tin cậy không? Tốt nhất là cấp trên của Triệu Tùng Trúc, có thể đè đầu hắn, để sau này hắn bị đuổi khỏi nhà cũng chẳng dám mở miệng nói xấu muội nửa câu.”
Ánh mắt tẩu tẩu sáng rực như sao.
*
Cuối cùng, ta trở lại nhà mẹ đẻ, được tắm rửa thơm tho, thay y phục mới, nằm trên giường êm nệm sạch, tay bưng trà ấm…
…nhàn nhã ngắm đạn mạc bay rợp màn hình.
08
Tại nhà họ Triệu.
Đợi đã lâu, Triệu Tùng Trúc bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi tên ta, song không ai trả lời.
Hắn bước vào phòng ngủ của ta, phát hiện tất cả đồ đạc quý giá đã bị dọn sạch.
“Chẳng lẽ… nhà có trộm?”
Triệu Tùng Trúc lẩm bẩm, chưa kịp phản ứng thì Bùi Tiểu Mạn đã nổi nóng, cấu hắn một cái:
“Trịnh Tú Vân chạy rồi mà huynh còn ngây người ra đó? Không có nàng ta, ta vào cung rồi biết giấu đầu hở đuôi thế nào đây?”
*
Vừa bước ra khỏi cửa, Triệu mẫu đã dẫn mấy phụ nhân hàng xóm vào sân, bắt đầu bày mâm sắp bàn, lo tiệc tùng linh đình.
“Con có thấy Tú Vân đâu không?” – Triệu Tùng Trúc hỏi.
Triệu mẫu ngạc nhiên quay đầu:
“Không phải nó ra chợ mua đồ rồi sao? Thức ăn cũng đã mang về một ít rồi, sao giờ các con vẫn chưa xuất phát?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lúc này, Chu Đồ tể vừa vác thịt đến. Triệu mẫu nói xong thì chạy đi phụ một tay.
Triệu Tùng Trúc thấy vậy thì mặt mày sa sầm, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm:
“Tốt rồi… chắc nàng chỉ giận chuyện không chịu bỏ tiền mua dụng cụ thêu cho Mạn Nhi, chứ vẫn còn ở trong nhà.”
Bùi Tiểu Mạn cũng nhẹ nhõm:
“May mà nàng ta chưa bỏ trốn…”
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Xác định được "ta vẫn còn ở nhà", hai người họ chẳng còn tâm trí nào ra ngoài mua dụng cụ nữa, quay vào giúp bày bàn dọn tiệc.
Trong bữa tiệc, khắp nơi đều là lời tung hô nịnh bợ:
Kẻ thì khen Triệu Tùng Trúc sắp ra làm quan, người thì tán tụng Bùi Tiểu Mạn sắp vào cung làm nữ quan bát phẩm, khiến hai người càng thêm lâng lâng, đắc ý.
*
Bàn tiệc vừa mở, ta vẫn chưa trở về, nhưng chẳng ai trong ba người kia để tâm.
Đúng lúc ấy, quan sai đến gõ cửa:
“Ai là Triệu Hàn lâm?”
Triệu mẫu mừng rỡ như bắt được vàng:
“Chắc là công văn điều nhiệm của Lại bộ, mau ra xem đi con!”
Hàng xóm cũng reo hò, hối thúc Triệu Tùng Trúc mở ra xem ngay tại chỗ.
Hắn vui sướng mà xé phong thư ra, nhưng vừa liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức đại biến.
Hắn lật qua lật lại mấy lần, đờ đẫn lên tiếng:
“Quan gia à… chắc gửi nhầm rồi? Sao lại là điều từ Quốc Sử Quán sang Phương Lược Quán? Sao có thể như vậy…”
*
Quốc Sử Quán chuyên biên soạn chính sử các triều đại, còn Phương Lược Quán là nơi ghi chép chiến sử – mà nay thiên hạ thái bình, cơ bản không có gì để biên soạn, chỉ là chỗ ngồi chơi xơi nước.
So với Quốc Sử Quán, Phương Lược Quán còn là chỗ "lạnh lẽo" hơn gấp bội.
Quan sai chẳng buồn giải thích với một kẻ vô quyền vô thế, đáp nhạt một câu rồi quay đầu bỏ đi.
*
Trước đó, Triệu Tùng Trúc khoe khoang khắp nơi rằng sẽ được điều làm Lục phẩm Chủ sự của Lại bộ, nên hàng xóm ai cũng tâng bốc.
Lúc này, Chu Đồ tể là người đầu tiên "vạch trần":
“Triệu lão phu nhân, con heo này mổ ra được 120 cân, tính theo giá 20 văn một cân, bà trả ta 2 lượng 4 tiền bạc!”
“Cái ả Trịnh Tú Vân ấy, dám mua thịt mà không trả tiền? Quả là không có giáo dưỡng! Con, mau đi lôi nó về thanh toán!”
Chu Đồ tể từ lâu đã ngứa mắt với cái nhà giả tạo này, không nói nhiều, liền giật phắt trâm vàng trên đầu Bùi Tiểu Mạn, ước lượng trọng lượng rồi gọi người dọn dẹp.
*
Cả căn nhà lập tức hỗn loạn, hàng xóm lũ lượt kéo nhau bỏ về, không một ai ở lại dọn dẹp.
“Một đám mắt chó coi thường người ta!” – Triệu mẫu tức sùi bọt mép.