Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 11: Naruto và những trò lố



Ngày tháng trôi qua tại Học viện Ninja, và mặc dù Naruto đã quyết tâm bắt đầu một hành trình mới, cậu nhanh chóng trở thành một nhân vật nổi bật trong lớp. Không chịu ngồi yên, Naruto quyết định rằng nếu Học viện Ninja không thể cho cậu sự chú ý mà cậu muốn, thì cậu sẽ tự tạo ra nó. Được nuôi dưỡng trong môi trường mà cậu phải học cách thu hút sự chú ý từ khi còn nhỏ, Naruto không ngần ngại thực hiện những trò nghịch ngợm mà chắc chắn sẽ làm mọi người phải để mắt tới mình.

Tuy nhiên, việc nổi tiếng này không phải theo cách mà cậu mong đợi. Naruto Uzumaki – tên của cậu đã trở nên khét tiếng không chỉ trong số các học viên, mà còn trong các giáo viên của Học viện Ninja. Cậu bị biết đến không phải vì khả năng chiến đấu hay kỹ năng ninja, mà vì những trò nghịch ngợm không bao giờ ngừng, những hành động phá phách khiến không ai có thể phớt lờ cậu được.

Iruka Umino, giáo viên chủ nhiệm của lớp, là người duy nhất có chút kiên nhẫn với Naruto. Mặc dù anhluôn cố gắng dạy bảo cậu, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu là học sinh gây rối nhất trong lớp. Naruto luôn tìm cách phá vỡ quy tắc, từ việc trêu chọc các bạn học đến làm loạn trong lớp. Mỗi lần như vậy, Iruka đều phải đích thân đứng ra xử lý, đôi khi phải dùng những biện pháp nghiêm khắc để dạy dỗ cậu.

“Naruto, lại nữa rồi sao?” Iruka thở dài khi nhìn thấy Naruto lại đang cãi nhau ầm ĩ với những học sinh khác trong lớp. Những trò nghịch ngợm của cậu chưa bao giờ dừng lại, và lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Dù Iruka có kiên nhẫn với Naruto, nhưng đôi khi cậu vẫn bị phạt vì những hành động của mình. Tuy nhiên, trong những lần bị phạt đó, Naruto lại vô tình kết thân với những người bạn mới – những người cũng giống như cậu, không ngại thể hiện bản thân và sẵn sàng đương đầu với những thử thách của cuộc sống ninja.

Một trong số đó là Shikamaru Nara, người luôn tỏ ra lười biếng và không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Một ngày nọ, Shikamaru và Naruto đều ngủ gật trong lớp học. Cả hai không nghe thấy Iruka đang giảng bài, và khi bị bắt gặp, họ bị phạt đứng ngoài cửa lớp. Đứng ngoài lớp trong cái nóng bức, Shikamaru không hề cảm thấy bất tiện mà chỉ thở dài, thậm chí còn ngáp một cái.

“Cái này có gì đâu, ngủ ở ngoài còn mát mẻ hơn.” Shikamaru nói một cách lười biếng, ánh mắt nhìn lên trời, không có chút quan tâm nào.

Naruto nhìn Shikamaru với ánh mắt khinh bỉ nhưng không thể không cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ. “Cậu ngủ thế này mà cũng bị phạt à? Cậu thật là lười biếng!”

Shikamaru cười nhạt. “Vậy mà cậu lại là kẻ gây rối nhất trong lớp. Ít ra tôi không làm gì để phải lo lắng quá nhiều.”

Cả hai đứng ngoài cửa lớp một lúc lâu, nhưng Naruto cảm thấy một sự kết nối nhỏ giữa mình và Shikamaru. Cả hai có thể cùng nhau chịu đựng hình phạt, không ai cần phải nói quá nhiều, nhưng đó là sự kết nối đầu tiên giữa họ – một sự hiểu biết giữa hai con người không thích tuân theo các quy tắc.

Và không lâu sau đó, Choji Akimichi, người bạn tròn trịa với tâm hồn rộng lượng và thích ăn uống, cũng tham gia vào nhóm những người bị phạt. Hôm đó, trong giờ nghỉ, cả ba ngồi lại với nhau và chia sẻ bữa ăn. Naruto và Choji cười nói vui vẻ, trong khi Shikamaru vẫn giữ vẻ mặt lười biếng. Nhưng dù là trò chuyện đơn giản hay ăn uống, cả ba cảm nhận được sự thoải mái khi ở bên nhau.

Khi Iruka cho phép họ quay lại lớp, cả ba đều mệt mỏi nhưng có một sự gần gũi kỳ lạ. Naruto cảm nhận rằng mình đã có thể kết bạn với những người không nhìn cậu như một kẻ quái dị hay một đứa trẻ gây rối.

Trong những lần tiếp theo, Naruto, Shikamaru, và Choji tiếp tục gây ra những tình huống dở khóc dở cười trong lớp học, nhưng thay vì cảm thấy đơn độc, Naruto dần dần hiểu rằng có những người bạn thực sự trong cuộc sống. Những trò nghịch ngợm của Naruto không còn chỉ là hành động gây sự chú ý, mà là cách cậu mở lòng và kết nối với những người xung quanh.

Dù cậu vẫn là đứa trẻ gây rối và phá phách, nhưng Naruto bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Cậu không còn là kẻ cô độc nữa. Cậu có bạn bè, và đó chính là bước đầu tiên trên con đường trở thành một ninja vĩ đại.

Một ngày nọ, sau giờ học, khi không ai để ý, Naruto đã quyết định có một "buổi lễ" riêng cho những bức tượng nổi tiếng của các vị Hokage. Với một thái độ hết sức nghịch ngợm, cậu liền trèo lên những bức tượng khổng lồ và bắt đầu sơn mặt hề lên những bức tượng, khiến các bức tượng vĩ đại đột nhiên mang một vẻ ngớ ngẩn và hài hước.

Cậu còn không quên mang theo một cuộn giấy vệ sinh, quấn nó quanh những bức tượng như một cách để "trang trí". Những sợi giấy vệ sinh vương vãi trên các bức tượng khiến chúng nhìn rất lạ lùng và hài hước. Naruto còn thêm vài dấu vết vẽ nguệch ngoạc trên bức tượng của Hokage Đệ Nhất và Hokage Đệ Tứ, chắc chắn là những trò nghịch ngợm khiến mọi người phải nhìn mà không khỏi ngao ngán.

Khi Iruka và các giáo viên khác đến kiểm tra, họ không thể không thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này. Iruka lắc đầu với một tiếng thở dài đầy mệt mỏi. “Naruto... Em lại làm gì thế này?”

Naruto đứng trên một bức tượng, tay giơ lên đầy tự hào, chẳng hề cảm thấy hối hận. “Hà! Đẹp đấy chứ? Các Hokage phải có phong cách mới chứ!” Cậu nói với một nụ cười tươi tắn, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng trong mắt của Iruka.

“Em thực sự nghĩ mình đang làm gì vậy?” Iruka hỏi lại, giọng không giấu nổi sự mệt mỏi. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng Naruto chẳng bao giờ lắng nghe khi anh cố gắng giải thích. Đây là hành động không phải lần đầu tiên của Naruto, và dường như cậu bé luôn tìm cách phá vỡ các quy tắc, dù là một trò nghịch ngợm ngu ngốc.

Một lần nữa, Iruka lại phải ra lệnh phạt Naruto dọn dẹp tất cả những gì cậu đã làm tại mỏm đá Hokage. Trong lúc Naruto mệt mỏi lau sơn mặt hề và gỡ giấy vệ sinh khỏi những bức tượng, cậu vẫn cảm thấy sự cô đơn và sự khinh bỉ từ xung quanh. Dù cậu đã cố gắng gây sự chú ý, nhưng kết quả lại chỉ là những lần bị phạt và ánh mắt không mấy thiện cảm.

Sau khi công việc dọn dẹp hoàn tất, khi mọi thứ đã sạch sẽ, Iruka nhìn Naruto một cách nhẹ nhàng hơn. “Naruto, thầy biết em chỉ muốn tìm một cách để nổi bật, nhưng đôi khi em cần phải nghĩ đến hậu quả của hành động của mình.”

Naruto cúi đầu, không đáp lại ngay lập tức. Những trò nghịch ngợm của cậu không phải là không có lý do. Cậu chỉ muốn cảm thấy mình không bị cô lập, muốn có một chút sự chú ý trong một thế giới mà cậu thường xuyên cảm thấy bị bỏ rơi. Nhưng lời nói của Iruka khiến cậu chợt nhận ra rằng, có những cách khác để khiến mình được chú ý mà không phải làm những trò ngớ ngẩn như vậy.

Đúng lúc đó, Iruka bất ngờ đưa tay ra, vỗ nhẹ lên vai Naruto và nói: “Này, Naruto. Để thầy mời em một bữa ăn ramen tại quán Ichiraku nhé. Em đã làm tốt công việc dọn dẹp, và thầy nghĩ em xứng đáng có một bữa ăn ngon sau tất cả.”

Naruto ngẩng lên, ánh mắt cậu có chút ngạc nhiên, rồi chợt nở nụ cười tươi. “Thật không, Iruka-sensei?” Cậu hỏi với vẻ mặt đầy hạnh phúc, gần như không thể tin được rằng Iruka lại dành cho cậu một hành động ân cần như vậy.

“Ừ. Em không phải là học sinh dễ dạy, nhưng thầy vẫn luôn tin rằng em có thể làm được những điều tốt.” Iruka mỉm cười, ánh mắt anhđầy sự ân cần và động viên. “Hãy đến quán Ichiraku, thầy sẽ mời em.”

Với lời mời bất ngờ đó, Naruto cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, cậu cảm thấy có người thật sự quan tâm đến mình mà không chỉ trích hay ghẻ lạnh. Những trò nghịch ngợm, những lần bị phạt, dường như không còn quan trọng nữa. Cậu đã có một người thầy sẵn sàng thấu hiểu và đối xử tốt với cậu.

“Cảm ơn, Iruka-sensei!” Naruto hét lên, nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu không nghĩ rằng mình sẽ có một ngày thế này. Ichiraku ramen, nơi mà cậu luôn yêu thích, giờ đây lại trở thành nơi chứng kiến một khoảnh khắc ý nghĩa trong cuộc đời cậu.

Cả hai người bước đi về phía quán Ichiraku, và dù Naruto vẫn là cậu bé nghịch ngợm, nhưng hôm nay, cậu cảm nhận được sự ấm áp và tình bạn chân thành.

Sau khi thưởng thức bữa ramen tại Ichiraku, Naruto cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Hương vị đậm đà của tô mì khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp mà lâu nay mình thiếu vắng. Những lời động viên của Iruka, dù đơn giản nhưng thật sự có ý nghĩa đối với Naruto. Cậu không còn cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi như trước, ít nhất là trong khoảnh khắc này. Nhưng cậu biết, cuộc sống của mình không thể chỉ xoay quanh những bữa ăn ngon và những trò nghịch ngợm.

Naruto quay về nhà trong trạng thái phấn chấn, nhưng khi vào phòng, cảm giác mệt mỏi bắt đầu ập đến. Cậu ngả người lên giường, nhắm mắt lại, suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong ngày. Trong đầu cậu, hình ảnh Iruka vẫn còn rõ nét. Naruto chợt nghĩ: “Ngày mai chắc chắn mình sẽ làm gì đó để gây ấn tượng hơn! Mình có thể làm cho cả lớp phải cười nữa!”

Với một nụ cười nghịch ngợm, cậu nghĩ về những trò nghịch ngợm mới. “Có thể mình sẽ làm bánh rán rồi ném vào các bức tượng Hokage, hay là... làm một trận pháo hoa ngay giữa sân trường!” Naruto nghĩ, rồi bật cười một mình. Những ý tưởng ngớ ngẩn này luôn khiến cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không kém phần cô đơn. Lại một lần nữa, Naruto tìm kiếm sự chú ý bằng những trò lố.

Tuy nhiên, giữa những suy nghĩ nghịch ngợm đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu. Vergil, linh hồn trong tâm trí Naruto, không thể nhịn được nữa. Anh đã im lặng quá lâu khi chứng kiến những trò đùa của cậu, và giờ là lúc phải lên tiếng.

“Ngừng lại đi, Naruto. Những trò lố này chẳng có ích gì.” Vergil thản nhiên nói, giọng anh lạnh lùng, nhưng đầy sự khinh bỉ. “Ngươi đang làm hạ thấp bản thân mình trong mắt mọi người. Cậu bé nghịch ngợm và phá phách đó không phải là hình ảnh mà ngươi cần có nếu muốn trở thành một ninja thực thụ.”

Naruto chớp mắt, thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng Vergil trong đầu. Cậu đã quen với những lời chế giễu và khinh bỉ từ anh, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác. Vergil luôn nói về sức mạnh và sự mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy có một sự thúc giục từ anh ta.

“Nhưng mà, làm sao người ta biết đến mình nếu không làm gì nổi bật chứ?” Naruto phản đối, không muốn từ bỏ kế hoạch làm trò để khiến mình được chú ý. “Ít nhất thì họ cũng sẽ nhìn thấy mình!”

“Cái mà ngươi gọi là nổi bật chỉ là sự ngu ngốc.” Vergil đáp lại, giọng anh không chút cảm xúc. “Những trò đùa đó chỉ làm ngươi trở thành đối tượng để mọi người chế giễu. Ngươi không thể dựa vào sự thu hút sự chú ý bằng cách đó. Đừng quên rằng ngươi là một ninja, không phải một kẻ hề.”

Naruto im lặng trong giây lát, suy nghĩ về lời nói của Vergil. Cậu đã quen với việc làm mọi thứ chỉ để được chú ý, nhưng lời nhắc nhở này làm cậu chợt dừng lại. Cậu không muốn mãi bị nhìn nhận như một kẻ phá phách, một đứa trẻ vô dụng trong mắt mọi người.

“Vậy... tôi nên làm gì?” Naruto hỏi, trong giọng có sự chán nản. Cậu không phải là người học giỏi hay có trí tuệ xuất chúng. Làm sao cậu có thể nổi bật nếu không bằng những trò nghịch ngợm của mình?

Vergil im lặng một lúc lâu, rồi anh ta lại lên tiếng. “Hãy bắt đầu với việc học hành và tu luyện. Sức mạnh không đến từ những trò đùa. Nó đến từ việc nắm bắt khả năng của chính mình, từ sự tập trung và kiên trì. Nếu ngươi muốn có sự chú ý, hãy chứng minh rằng ngươi xứng đáng với nó. Ngươi có sức mạnh, nhưng ngươi phải học cách sử dụng nó đúng cách.”

Naruto nghĩ về lời nói của Vergil, và lần đầu tiên, một phần trong cậu cảm thấy có sự đồng điệu trong những lời khuyên đó. Cậu đã luôn tìm kiếm sự chú ý, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tập trung vào việc trở thành một ninja thực thụ. Có thể, những trò nghịch ngợm không phải là cách để làm cho mọi người thấy được giá trị thực sự của cậu.

Vergil tiếp tục, giọng anh vẫn đầy sự lãnh đạm nhưng có chút gì đó thúc giục. “Nếu ngươi thực sự muốn trở thành một ninja vĩ đại, thì đừng để sự ngu ngốc của mình che mờ con đường. Tu luyện sẽ giúp ngươi mạnh mẽ hơn, và từ đó, người khác sẽ tự khắc công nhận ngươi.”

Naruto nhìn ra ngoài cửa sổ, suy ngẫm về những lời Vergil vừa nói. Cậu không biết liệu mình có thể thay đổi được hay không, nhưng ít nhất, cậu sẽ thử. Cậu sẽ tập trung vào học hành và tu luyện, thay vì chỉ tìm cách thu hút sự chú ý bằng những trò đùa vô nghĩa. Nếu Vergil có thể giúp cậu hiểu được điều này, có thể con đường trở thành Hokage sẽ rõ ràng hơn.

“Được rồi... tôi sẽ thử.” Naruto nói với một giọng kiên định, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự trưởng thành trong lòng mình.