Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 12: Tai nạn đáng xấu hổ



Ngày qua ngày, Naruto bắt đầu tập trung hơn vào việc học tại Học viện Ninja. Lời nhắc nhở của Vergil về việc cần phải nghiêm túc trong việc học và tu luyện đã thấm sâu vào cậu. Cậu không còn phung phí thời gian vào những trò nghịch ngợm hay làm người khác phải chú ý bằng cách phá phách. Thay vào đó, Naruto bắt đầu cống hiến hết sức mình cho việc học những kỹ thuật cơ bản, từ Shurikenjutsu (kỹ thuật phi tiêu), Henge no Jutsu (Biến hình), đến Bunshin no Jutsu (Phân thân thuật). Cậu học thuộc từng bài giảng, ghi chép chăm chú và luyện tập mọi lúc mọi nơi.

Tuy nhiên, kết quả lại không như cậu mong đợi.

Iruka, giáo viên chủ nhiệm, đánh giá Naruto có tiềm năng, nhưng trong những bài kiểm tra và các kỳ thi, Naruto luôn đứng cuối lớp. Cậu có thể làm tốt hầu hết các kỹ thuật cơ bản một cách nhanh chóng, nhưng khi phải áp dụng vào thực tế, thành tích của cậu lại rất tệ. Cậu thất bại trong việc duy trì sự ổn định khi thực hiện các kỹ thuật, và điều này khiến Naruto không thể tạo ấn tượng mạnh mẽ như những học viên khác.

“Naruto, em làm bài kiểm tra này không tốt. Em đã làm rất nhanh, nhưng khi cần áp dụng kỹ thuật vào tình huống thực tế, em lại không làm được.” Iruka nói, vẻ mặt có phần thất vọng nhưng vẫn đầy sự động viên. “Em cần phải kiên nhẫn hơn và luyện tập nhiều hơn.”

Naruto chỉ cúi đầu, cảm giác thất bại dâng lên trong lòng cậu. Mặc dù cậu đã làm tất cả những gì có thể, nhưng kết quả lại chẳng như mong muốn. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự đủ khả năng để trở thành một ninja vĩ đại hay không. Mọi người trong lớp, dù không nói ra, nhưng những ánh mắt ngầm đánh giá vẫn không thể thiếu. Sasuke, Sakura, và thậm chí là những người bạn như Shikamaru và Choji, mặc dù không nói gì, nhưng đôi khi Naruto có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Sasuke, với vẻ mặt lạnh lùng và không thể hiện nhiều cảm xúc, thỉnh thoảng nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy sự thờ ơ. Dù Sasuke chưa có Sharingan, nhưng cậu ta đã luôn là một học viên xuất sắc, và nhìn thấy sự cố gắng của Naruto, cậu chỉ thở dài rồi quay lại với bài học của mình.

Sakura, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh, nhìn Naruto với ánh mắt lo lắng. Cô biết rằng dù Naruto đã cố gắng rất nhiều, nhưng thành tích của cậu vẫn không thể thay đổi.

Shikamaru vẫn giữ vẻ ngoài lười biếng như mọi khi. Cậu chỉ lắc đầu mỗi khi thấy Naruto thất bại. “Cậu sẽ không thể làm được nếu cứ thế này.” Câu nói của Shikamaru không có ý chế giễu, chỉ là sự thật phũ phàng mà cậu phải đối mặt.

Choji, ngồi bên cạnh Shikamaru, không nói gì nhưng đôi mắt của cậu chứa đựng sự thương cảm. Choji biết rằng dù Naruto có thất bại, cậu vẫn là một người bạn mà cậu muốn đồng hành cùng.

Dù thế, Naruto không muốn để thất bại này cản trở mình. Cậu không ngừng luyện tập, ngày nào cũng cố gắng hết sức. Nhưng mỗi lần kiểm tra hay bài tập lớn, cậu lại đứng cuối lớp, chỉ với một lý do duy nhất – sự thiếu kiên nhẫn và khả năng kiểm soát khi thực hành.

“Thôi không sao, em sẽ không bỏ cuộc!” Naruto tự nhủ, cậu cố gắng không để những thất bại làm mình chùn bước. Mặc dù Vergil luôn nhắc nhở cậu, và Iruka vẫn cố gắng động viên, nhưng Naruto biết rằng điều quan trọng là phải chứng minh cho mọi người thấy cậu có thể làm được. Cậu không thể để những lần thất bại này khiến mình gục ngã.

“Sự thất bại chỉ là bước đệm để ngươi tiến xa hơn.” Vergil lại lên tiếng trong đầu Naruto, giọng anh không chút cảm xúc nhưng lại có sự thúc giục mạnh mẽ. “Ngươi không thể thành công nếu không trải qua những thử thách. Đừng quên, sức mạnh thật sự chỉ đến từ sự kiên trì và quyết tâm.”

Naruto cảm thấy những lời của Vergil, nhưng lần này, cậu không thể để nó làm mình sợ hãi. Dù cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi và đôi khi thất vọng, nhưng một phần trong lòng cậu đã hiểu rằng những lần thất bại này chính là cơ hội để cậu trưởng thành. Cậu sẽ không để mình bị đánh bại.

Với nụ cười tươi và một trái tim đầy quyết tâm, Naruto tiếp tục bước đi trên con đường của mình, không phải để làm hài lòng người khác, mà là để chứng minh rằng, dù có đứng cuối lớp, cậu vẫn sẽ là một ninja vĩ đại.

--------------------------------

Buổi học tại Học viện Ninja hôm nay lại bắt đầu với những chuyện chẳng đâu vào đâu, và đối với Naruto, một ngày như bao ngày khác – cậu vẫn phải chịu đựng cảm giác ganh tị và thất vọng vì mọi người, đặc biệt là Sasuke, lại được chú ý nhiều hơn cậu. Cảm giác này càng trở nên khó chịu khi cậu nhìn thấy Sakura và những cô gái khác trong lớp cứ chăm chăm liếc mắt về phía Sasuke, như thể cậu ta là một ngôi sao nổi tiếng mà ai cũng muốn tiếp cận.

Naruto cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác ghen tị cứ trào lên trong lòng. “Tại sao lúc nào cũng là cậu ta? Sakura lại nhìn cậu ta như thể là thánh nhân vậy. Tại sao không phải là mình?” Cậu nghĩ trong đầu, càng nghĩ càng thấy bực bội.

Không chịu nổi, Naruto đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ tay thẳng về phía Sasuke như thể đó là một thách thức. “Sasuke! Cậu làm gì mà lúc nào cũng được các cô gái thích thế hả?!” Naruto gào lên, giọng cậu vang dội khắp lớp học. “Tại sao mình không thể giống cậu, huh?!”

Cả lớp đều giật mình, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Naruto. Sasuke chỉ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể chưa bao giờ cảm thấy sự hiện diện của Naruto là đáng chú ý. Cậu chậm rãi nhún vai, không hề tỏ ra bối rối. “Cậu có vấn đề gì à?” Sasuke hỏi, giọng không chút cảm xúc.

Naruto, không thể chịu đựng được, lao về phía Sasuke. “Cậu nghĩ mình hơn người khác chỉ vì vẻ ngoài lạnh lùng sao? Cậu có thể làm gì ngoài việc ngồi một chỗ và nhìn mọi người?” Cậu gắt lên, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên từ những học viên khác.

Sakura, ngồi gần đó, đã không thể kiềm chế được sự tức giận. Mặt cô đỏ bừng, tay nắm chặt lại. “Naruto! Cậu làm gì thế hả?!” Sakura hét lên, đứng dậy và chỉ tay vào cậu. “Cậu làm sao mà suốt ngày cứ gây chuyện với Sasuke vậy? Cậu có biết cậu đang làm gì không?!”

Lúc này, mọi người trong lớp đều cảm thấy tình hình căng thẳng. Đột nhiên, một tiếng thở dài vọng lên từ phía sau, đó là Shikamaru – người luôn tìm cách ngủ trong lớp. Anh chàng chưa kịp tỉnh ngủ hoàn toàn thì bị Naruto gào thét làm cho giật mình. Shikamaru ngồi bật dậy, mắt nhắm hờ, rồi bất ngờ đẩy tay vào Naruto khiến cậu loạng choạng và không kịp giữ thăng bằng.

Và rồi… điều không thể tưởng tượng đã xảy ra.

Naruto mất thăng bằng, ngã vào Sasuke, và trong khoảnh khắc kỳ lạ ấy, hai người chạm môi.

Cả lớp im bặt. Mọi thứ như đóng băng trong giây lát.

Sasuke, người luôn lạnh lùng, giờ đây lại đứng ngẩn ngơ, mắt mở to vì sự việc quá bất ngờ. Naruto thì đứng ngẩn ra, mặt đỏ như gấc, không biết phải làm sao. Cậu chỉ còn biết đứng im, không biết nói gì để giải thích cho tình huống lố bịch này.

Sakura là người đầu tiên không thể giữ bình tĩnh. Cô hét lên: “Naruto! Cậu... cậu làm gì thế hả?!” Cô vội vã chạy đến, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ. “Tôi không thể tin được! Tại sao cậu lại làm vậy?!”

Ino và Hinata, ngồi ở phía sau, cũng không khỏi choáng váng. Ino thì thầm: “Trời ơi! Cái gì thế này?! Đúng là tình huống không thể ngờ được!” Cô che miệng, ánh mắt đầy bất ngờ. Hinata thì chỉ đứng im, mắt mở to, không biết phải phản ứng thế nào trước cảnh tượng đó. Cô bé cảm thấy xấu hổ thay cho Naruto, khuôn mặt đỏ chót.

Shikamaru, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn cảnh tượng trước mắt và chỉ lắc đầu. “Tôi thật không thể tin được. Cái này đúng là trò hề.” Cậu thở dài, rồi lại bắt đầu ngáp, chẳng quan tâm lắm đến sự hỗn loạn đang diễn ra.

Iruka bước vào lớp, nhìn thấy tình hình vô cùng lộn xộn, với các học viên đang tranh cãi và la hét. Anh chỉ có thể thở dài một lần nữa, tiến đến và yêu cầu cả Naruto và Sasuke ra ngoài. “Naruto, Sasuke, các em ra ngoài ngay. Lần này là lần cuối cùng.” Giọng Iruka nghiêm khắc, nhưng anh vẫn không thể giấu nổi sự bất lực trong mắt.

Naruto cúi đầu, không dám nhìn ai, trong khi Sasuke vẫn giữ im lặng, đôi mắt không một chút cảm xúc. Các cô gái thì vẫn chưa hết ngỡ ngàng với sự việc kỳ quặc vừa xảy ra. Cả lớp vẫn im lặng, không biết phải nói gì về tình huống này.

Được đưa ra ngoài lớp học, Naruto chỉ biết đỏ mặt, ngượng ngùng trước những gì vừa xảy ra. “Đúng là tai nạn mà...” Cậu tự nhủ, không thể làm gì ngoài việc xấu hổ. Nhưng ít nhất, cậu đã thu hút được sự chú ý, dù theo cách không thể nào ngờ tới.