Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 19: Cái chết của Mizuki



Đêm tối vắng vẻ, trong rừng sâu, Naruto vừa đi vừa miệt mài luyện tập, cố gắng làm chủ Kage Bunshin no Jutsu mà mình vừa học được từ quyển trục phong ấn. Cậu liên tục tạo ra những phân thân mờ nhạt của mình, thực hiện các động tác với sự tập trung tuyệt đối, mặc dù thỉnh thoảng, mồ hôi vẫn rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt cậu. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức mạnh mà bản thân có thể kiểm soát, mặc dù chỉ là một phần nhỏ trong vô số những thuật mà cậu không thể đọc được trong cuộn giấy. Cảm giác tự tin đã dần trở lại trong lòng cậu.

Vergil vẫn hiện diện trong tâm trí cậu, quan sát từng động tác luyện tập của Naruto, nhưng không can thiệp. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo, đôi khi thầm nhắc nhở cậu nếu cậu làm sai động tác. Tuy nhiên, có một cảm giác không thể chối bỏ trong lòng Naruto – sự phấn khích từ việc học một nhẫn thuật mới, dù nhỏ bé, và một niềm tin mới dần hình thành rằng mình có thể trở nên mạnh mẽ.

Lúc này, tại tòa nhà Hokage. Đệ tam “bất chợt” phát hiện ra quyển trục cấm thuật bị trộm mất, theo giám sát báo lại, thấy Naruto trước đó đang mang theo một cái gì đó chạy vào rừng. Thế là ông đã ra lệnh triệu tập toàn bộ Jonin đi tìm kiếm, mục tiêu đưa Naruto và quyển trục cấm thuật trở lại an toàn.

Iruka, một thành viên tình nguyện trong đội tìm kiếm, đã tìm đến Naruto trước. Dù đã có một linh cảm về những điều đang xảy ra, nhưng khi gặp cậu, anh chỉ thấy một Naruto hoàn toàn khác. Cậu đã luyện tập chăm chỉ suốt thời gian qua, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự kiên quyết, nhưng có lẽ cậu không biết rằng mình đang bị lừa dối. Iruka thở dài, ánh mắt đầy sự quan tâm.

“Naruto, em đã làm gì vậy?” Iruka hỏi, giọng lo lắng, không phải vì những gì cậu làm, mà vì cậu đã bị Mizuki lợi dụng mà không biết.

Naruto ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhưng vẫn có chút tự tin. “Mizuki nói với em là em sẽ được công nhận là ninja chỉ cần học một trong những kỹ thuật từ cuộn giấy đó, và em đã học được Kage Bunshin no Jutsu rồi!” Cậu mỉm cười, nhưng đôi mắt cậu lại chứa đầy sự tự hào về thành quả của mình.

“Em đã bị lợi dụng, Naruto. Mizuki không quan tâm đến em. Hắn ta chỉ lợi dụng em để có thể có được cuộn giấy đó cho bản thân mà thôi.” Iruka nói, sự thật như một gáo nước lạnh dội vào người Naruto.

Trái tim Naruto chùng xuống khi nhận ra mình đã bị lừa. Nhưng ngay khi cậu sắp nói gì đó, Mizuki xuất hiện từ bóng tối, nụ cười tươi cười của anh ta đầy mỉa mai và xảo quyệt.

“Đúng vậy, Naruto. Hắn ta đã nói đúng. Ta chỉ lợi dụng cậu thôi. Còn bây giờ, cuộn giấy phải là của ta, đưa nó ra đây.” Mizuki cười to, giọng nói không chút cảm xúc. “Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, Naruto.”

Iruka ngay lập tức chặn đứng Mizuki, đứng giữa Naruto và Mizuki, cố gắng bảo vệ cậu. “Mizuki, dừng lại ngay! Cậu không thể làm thế!”

Nhưng Mizuki không dừng lại. Anh ta rút Fuma Shuriken từ sau lưng, vung mạnh về phía Iruka. Naruto giật mình, nhưng không thể làm gì khi Iruka lao vào đỡ đòn tấn công, bảo vệ cậu.

Iruka bị thương, gục xuống nhưng vẫn kịp đẩy Naruto ra khỏi đường tấn công của Mizuki. “Đi đi, Naruto! Đừng để mình bị lợi dụng thêm nữa!” Iruka gào lên, không phải vì sự đau đớn trên cơ thể, mà vì sự lo lắng cho Naruto.

Naruto nhìn Iruka với ánh mắt đầy sự hoang mang và đau đớn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Mizuki tiếp tục lên tiếng, giọng đầy khinh miệt.

“Cậu không thể trốn khỏi sự thật, Naruto. Cậu là vật chứa của Cửu Vĩ Hồ Ly, đừng giả vờ nữa!” Mizuki cười nham hiểm. “Mọi người đều biết, nhưng họ đã che giấu điều này khỏi cậu. Cậu không phải là một người bình thường. Cậu là một con quái vật.”

Khi Mizuki tiết lộ sự thật về Cửu Vĩ Hồ Ly bên trong cơ thể Naruto, cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cậu đã biết về điều này từ lâu, nhưng khi nghe từ chính Mizuki, cảm giác phẫn uất lại dâng lên. Naruto muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, để tránh phải đối mặt với những lời lẽ phũ phàng này, nhưng chân cậu dường như bị đóng chặt trên mặt đất.

Lời của Mizuki vang vọng trong tâm trí cậu: “Cậu là một con quái vật, Naruto. Cả làng đều biết điều này, nhưng họ chỉ che giấu sự thật. Chính Cửu Vĩ Hồ Ly đã giết chết bố mẹ cậu, giết hại những người vô tội. Cậu chỉ là một vật chứa mà thôi.”

Cảm giác tức giận và nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng Naruto, nhưng ngay khi cậu định bỏ chạy, Iruka đã lên tiếng, giọng đầy kiên quyết: “Đừng tin lời hắn, Naruto! Em không phải là quái vật!”

Mizuki chỉ cười lạnh lùng. “Iruka, ngươi thật sự muốn bảo vệ đứa trẻ này sao? Ngươi vẫn biết chính bản thân mình cũng ghét Cửu Vĩ Hồ Ly. Không phải vậy sao? Bố mẹ ngươi, chính Cửu Vĩ đã giết họ, và ngươi chẳng thể làm gì để trả thù.”

Những lời của Mizuki như một lưỡi dao đâm vào lòng Iruka, nhưng thay vì suy sụp, Iruka chỉ nhìn thẳng vào Mizuki, đôi mắt anh lộ rõ sự kiên định và mạnh mẽ. Iruka đã không còn sự tức giận như trong quá khứ. “Đúng, Cửu Vĩ đã giết cha mẹ ta, nhưng ta đã bỏ qua sự hận thù đó từ lâu. Ta không thể sống với sự thù ghét mãi mãi. Và ta sẽ không để bất kỳ ai lừa dối Naruto. Thằng bé không phải quái vật, và ta sẽ giúp nó.”

Nghe được những lời của Iruka, Naruto cảm thấy một cảm giác ấm áp bao trùm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn không thể dập tắt hoàn toàn. Cậu nhìn vào Iruka, đôi mắt lấp lánh sự bối rối nhưng cũng tràn đầy sự cảm kích. “Thầy… thầy Iruka… thật sự nghĩ vậy sao?” Naruto hỏi, giọng nghẹn ngào, như thể đang tìm kiếm sự xác nhận từ người duy nhất luôn tin tưởng mình.

Iruka mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt ông vẫn có một tia gì đó kiên quyết: “Đúng vậy, Naruto. Em là học sinh của thầy, không phải là một con quái vật. Và thầy sẽ giúp em, cho dù là gì đi nữa.”

Mizuki cười nhạt, nhìn hai người trước mặt mình với sự khinh bỉ. “Hóa ra con quái vật đã tìm được một người bảo vệ, một người thầy. Nhưng điều đó có thể bảo vệ được hắn bao lâu?” Mizuki lại quay về phía Naruto, ánh mắt đầy sự nhạo báng. “Ngươi có biết không, Naruto? Ngươi có thể học được những nhẫn thuật mạnh mẽ từ quyển trục đó, nhưng ngươi không xứng đáng với chúng. Ngươi là một con vật bị nhốt trong cơ thể con quái vật đó.”

Naruto không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu quyết định không bỏ chạy. Mặc dù phần trong lòng muốn né tránh, nhưng cậu không thể để Mizuki làm tổn thương Iruka hay đẩy cậu vào chỗ tuyệt vọng. Cậu phải đứng lên.

Ngay khi Mizuki rút Fuma Shuriken để tấn công, Iruka lao ra chắn trước mặt Naruto, bị trúng đòn và ngã xuống. Mizuki tiếp tục yêu cầu Naruto đưa quyển trục cho hắn, nhưng Iruka vẫn tiếp tục ngăn cản. “Naruto, đừng làm theo hắn! Hãy giữ quyển trục! Chạy đi! Tìm Hokage-sama!”

Lúc này, những lời của Mizuki lại vang lên: “Ngươi không thể trốn khỏi sự thật, Naruto. Ngươi là vật chứa của Cửu Vĩ Hồ Ly, ngươi sẽ mãi mãi bị coi là quái vật, dù có cố gắng thế nào đi nữa.”

Naruto quay đầu chạy trốn, giả vờ bị sốc trước sự thật mà Mizuki vừa tiết lộ. Nhưng thực tế trong lòng, cậu đã quyết tâm đối mặt với thực tại này. Naruto vẫn nhớ rất rõ về mình là vật chứa của Cửu Vĩ, nhưng từ trước đến nay, cậu vẫn cố gắng vượt qua nó, để không bị khinh miệt, để không cảm thấy mình vô dụng.

Vergil trong tâm trí cậu lập tức lên tiếng, thúc giục: “Tìm cơ hội, giết hắn đi, Naruto. Đừng để hắn sống sót. Đây là cơ hội của ngươi để phát tiết sự tức giận.”

Cảm giác phẫn nộ từ lâu tích tụ trong lòng Naruto bùng lên mạnh mẽ. Cậu không còn chịu đựng được sự áp bức nữa, không còn muốn thấy Mizuki nhạo báng mình nữa. Cậu bất chợt quay lại, tạo ra Kage Bunshin no Jutsu với sự kiên quyết. Mizuki đuổi theo chưa kịp phản ứng đã bị tấn công bởi những phân thân mạnh mẽ của Naruto, khiến hắn không thể chống cự. Cơn giận dữ của Naruto bộc phát khi những cú đánh dồn dập khiến Mizuki gục xuống trong vũng máu.

Giữa cơn giận dữ, Vergil lại lên tiếng, thúc giục Naruto: “Cơ hội đến! Giết hắn!”

Âm thanh của Vergil như pha trộn với sự mê hoặc khó hiểu, khiến Naruto dù cho biết mình không thể quay lại, nhưng vẫn vô thức rút Kunai từ tay Mizuki và đâm vào người hắn.

Mizuki chỉ kịp trợn mắt lên, rên một tiếng rồi tắt thở. Sau khi Mizuki đã chết, Naruto đứng sững, tay cầm Kunai còn dính máu. Cảm giác tội lỗi và sự hoang mang dâng lên trong cậu khi nhận ra rằng mình vừa giết một người. Cậu không thể kìm nén sự bất an trong lòng, một phần của Vergil trong tâm trí đã nói: “Ngươi đã làm đúng. Đây là cách mà ngươi có thể giải quyết tất cả.”

Nhưng Iruka đã đứng dậy, dù vẫn còn vết thương, anh bước lại gần Naruto, vỗ nhẹ vào vai cậu. “Naruto, đây không phải lỗi của em. Đừng sợ.” Iruka nói với giọng ấm áp, an ủi cậu. “Em đã bảo vệ thầy, và điều đó quan trọng hơn tất cả.”

Khi Naruto nhìn vào thầy mình, đôi mắt anh đầy sự cảm thông và tin tưởng. Iruka nhìn vào quyển trục phong ấn và nói tiếp: “Giờ, hãy trả lại nó đi, Naruto. Đừng để mình bị lừa dối thêm lần nữa.”

Naruto gật đầu, và một lần nữa, với sự đồng ý từ Vergil, cậu đưa quyển trục cho Iruka. “Cảm ơn thầy, Iruka-sensei.”

Iruka mỉm cười, tiếp nhận quyển trục. Sau một vài giây suy nghĩ, anh bỗng tháo chiếc bang đeo trán trên đầu mình xuống, rồi đeo nó lên đầu Naruto.

“Iruka-sensei, thầy…” Naruto ngẩn người.

“Chúc mừng em, Naruto! Em đã tốt nghiệp!” Iruka cười rạng rỡ.

Naruto bộc phát trong sự vui sướng, ôm chầm lấy Iruka, nhưng việc này đã động vào vết thương trên người anh, khiến anh rú lên một hồi thảm thiết.

“Ấy đau!”

“Chết! Em xin lỗi! Thầy có sao không?”

“Không sao, mau đỡ thầy đến bệnh viện mau”

Lúc này, Hokage Đệ Tam cùng rất nhiều Anbu và Jonin cũng đã tới nơi, chứng thực cho lời nói ban nãy của Vergil. Lòng Naruto bỗng trầm xuống nhưng cậu không biểu hiện ra mặt.

Sau khi nghe Iruka báo cáo tình hình, đồng thời xác nhận rằng Mizuki chết do Naruto nhất thời không kiểm soát được, chứ không phải do cậu cố ý, Đệ tam gật đầu, ra lệnh đưa Iruka và Naruto đến bệnh viện kiểm tra, đồng thời nghiêm lệnh không cho phép ai được tiết lộ về chuyện tối nay.