Không gian tâm trí - một vòm trời rộng lớn không giới hạn, được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh nhàn nhạt, phảng phất sự yên bình nhưng ẩn chứa những luồng khí nguy hiểm cuộn trào phía xa.
Naruto đứng giữa không trung, dưới chân cậu là một tảng đá rộng chưa đến một mét vuông đang lơ lửng. Xung quanh là vô số những phiến đá khác, trôi nổi như những mảnh vụn của một thế giới đổ nát.
Vergil, trong bộ áo choàng xám đậm thêu chỉ bạc, khoanh tay đứng trên một tảng đá lớn hơn. Đôi mắt lạnh lùng của anh quan sát từng cử động của Naruto, không bỏ sót bất cứ sai sót nào.
"Chakra," Vergil cất giọng, trầm thấp mà sắc bén, "là dòng chảy nội tại, là ý chí ngưng tụ thành sức mạnh. Nếu ngươi không thể kiểm soát được nó tuyệt đối, thì chỉ cần một làn gió nhẹ cũng đủ khiến ngươi rơi xuống vực sâu."
Naruto mím môi, toàn thân căng ra. Cậu điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ cho chakra lưu thông ổn định từ trong lòng bàn chân, bám chặt lấy tảng đá. Nhưng chỉ vài giây sau, tảng đá dưới chân khẽ rung lên, khiến cậu lảo đảo.
Bằng tốc độ chớp nhoáng, Vergil đã xuất hiện ngay cạnh Naruto, tay vung Yamato ra chắn lại, cắt phăng một tia gió mạnh mẽ vừa bất ngờ ập tới.
"Đứng dậy," Vergil ra lệnh, giọng nói không hề có một chút nương tay.
Không để thầy của mình thất vọng, Naruto nghiến răng, bật người đứng dậy, chakra lần này tập trung mạnh mẽ hơn. Cậu nhắm mắt, cảm nhận từng chuyển động nhỏ nhất của khối đá dưới chân, từng nhịp rung của không khí quanh mình.
Vergil nhẹ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng lạnh lùng.
"Tốt. Bây giờ — di chuyển."
Ngay lập tức, những phiến đá xung quanh đồng loạt dao động, bắt đầu bay ngẫu nhiên. Một số phiến va vào nhau, tạo ra những âm thanh vang vọng như sấm rền.
Naruto hít sâu, vận chakra vào lòng bàn chân, khéo léo nhún người nhảy lên một tảng đá khác. Nhưng trước khi kịp ổn định, một luồng sóng chakra vô hình do Vergil tung ra đã làm tảng đá chao đảo dữ dội.
"Không chỉ kiểm soát chakra của mình," Vergil lạnh lùng nói, "mà còn phải đọc được sát ý trong chakra kẻ khác."
Naruto rơi xuống, lộn một vòng giữa không trung. Thay vì hoảng loạn, cậu trầm tĩnh xoay người, phóng chakra mạnh mẽ xuống bàn chân, đạp lên một mảnh đá nhỏ đang bay ngược lại, bật lên như chim ưng sải cánh.
Vergil đứng trên cao, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi.
"Bắt đầu rồi," anh thầm nghĩ. "Sự tiến hóa..."
Trong suốt nhiều giờ tiếp theo, Naruto không ngừng tập luyện: giữ thăng bằng, né tránh các đòn tấn công chakra vô hình, di chuyển liên tục giữa những phiến đá đang quay cuồng, trong khi duy trì luồng chakra ổn định.
Mồ hôi chảy ướt đẫm mái tóc vàng, ánh mắt xanh dương của cậu dần trở nên sắc bén, như mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh trăng.
Vergil khoanh tay, đứng nhìn.
Trong ánh sáng mờ ảo, dường như thấp thoáng hình bóng của một chiến binh bất khuất đang dần thức tỉnh từ sâu trong Naruto...
--------------------------------
Naruto đứng giữa những phiến đá đang lơ lửng, toàn thân như một dây cung căng chặt.
Vergil lặng lẽ bước về phía trước, mỗi bước chân của anh như làm cả bầu trời rung động.
Ánh mắt lạnh lùng đó nhìn xoáy thẳng vào Naruto, tựa như một thanh kiếm sắc bén xuyên thấu linh hồn.
"Chỉ thăng bằng thôi là chưa đủ," Vergil cất giọng.
"Trong chiến đấu, nếu ngươi chỉ biết đứng vững, thì kẻ địch sẽ cắt ngươi thành từng mảnh trước khi kịp phản ứng."
Naruto siết chặt tay, chakra không ngừng lưu chuyển dưới lòng bàn chân để giữ vững vị trí trên phiến đá nhỏ bé. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị ổn định, vút — một tia kiếm khí sắc bén bất chợt cắt ngang.
Cậu phản ứng theo bản năng — nghiêng người né tránh, mất thăng bằng trong tích tắc, vội phóng chakra xuống bàn chân để kéo cơ thể trở lại.
Vergil không cho cậu lấy một giây nghỉ ngơi. Những nhát kiếm vô hình, những đợt sóng chakra sắc như dao cạo không ngừng ập tới từ mọi hướng.
Chúng không chỉ tấn công cơ thể — mà còn đánh thẳng vào ý chí.
Naruto nghiến răng, đôi mắt xanh dương bừng sáng. Cậu không dám lơ là dù chỉ trong chớp mắt.
Mỗi lần phiến đá chao đảo, cậu lại điều chỉnh chakra.
Mỗi lần kiếm khí lao tới, cậu lại lách người, trượt qua từng đường kiếm tử thần như thể đang khiêu vũ cùng lưỡi hái của cái chết.
Vergil vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, vững chãi như một đỉnh núi bất động trước bão tố.
Anh không thèm ra tay toàn lực — nhưng từng cú công kích bất chợt đều đủ để đánh gục một Jonin lão luyện.
"Nhanh hơn," Vergil quát lớn, giọng anh vang dội như tiếng sấm giữa trời quang.
"Nhẹ hơn. Mạnh hơn. Khéo léo hơn. Không có chỗ cho sự do dự."
Mồ hôi tuôn như mưa trên trán Naruto, nhòe đi tầm nhìn. Nhưng đôi chân cậu vẫn đứng vững. Đôi tay cậu siết chặt. Trái tim cậu rực cháy.
Tảng đá dưới chân rung chuyển dữ dội — một đòn sóng chakra cực mạnh ập tới. Naruto khom người né tránh, rồi như một cánh chim lướt gió, lao vút lên phiến đá cao hơn.
Vergil, với tốc độ như tia chớp, lập tức xuất hiện ngay trước mặt cậu, Yamato vung lên.
Lưỡi kiếm xanh bạc chém ngang — một đường kiếm chuẩn xác đến mức không cho phép sai sót.
Naruto trừng mắt, không lùi lại. Cậu dồn chakra vào lòng bàn chân, chuyển hướng cơ thể trong không trung, dùng gót chân đá bật vào tảng đá kế bên để tránh đòn. Một động tác liều lĩnh — nhưng thành công.
Vergil khựng lại một giây.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh lóe lên chút tia sáng thầm kín.
"Rất tốt, Naruto," Vergil khẽ nói, giọng vẫn lạnh như băng, nhưng đã pha thêm sự tán thưởng hiếm hoi.
"Ngươi bắt đầu... hiểu được rồi."
Không phải chỉ đứng vững.
Không phải chỉ né tránh.
Mà là hòa mình vào sự hỗn loạn. Khiến nó trở thành vũ đài của chính mình.
Khi Vergil thu kiếm lại, không gian hỗn loạn cũng chầm chậm lắng xuống. Những phiến đá lơ lửng rơi vào trạng thái bất động, trôi nhẹ như lá rơi giữa hư không.
Naruto, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, quỳ gối trên phiến đá nơi cậu vừa chiến đấu.
Hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung.
Mặc dù lý trí cậu hiểu rất rõ: tất cả những gì vừa trải qua chỉ diễn ra trong không gian tâm trí — nhưng từng thớ cơ, từng dây thần kinh trên cơ thể đều đang gào thét một cách chân thật đến khủng khiếp.
Đôi tay cậu run rẩy.
Đôi chân cậu tê dại.
Từng nhịp tim đập như búa nện vào lồng ngực, đè nén cả ý thức.
Một cơn đau rát bỏng từ bắp tay tràn xuống vai, rồi lan ra toàn thân như một cơn thủy triều đen tối.
Bắp chân co rút, những khối cơ vốn quen vận động nay như đang gào khóc, như bị xé toạc từ bên trong.
Naruto nghiến răng, hai tay chống xuống nền đá lạnh, cố gắng đứng dậy.
Mỗi động tác đều như kéo theo hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua da thịt.
Vergil đứng trước mặt cậu, ánh mắt không hề biểu lộ thương hại hay đồng tình.
"Đau đớn à?" — Vergil hỏi, giọng anh bình thản như mặt hồ mùa đông.
Naruto ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh dương rực sáng bằng ngọn lửa bất khuất.
Cậu thở gấp, nhưng giọng nói lại kiên định đến lạ thường:
"Không sao... Em chịu được."
Vergil nhìn cậu thêm một lúc lâu.
Rồi, với một cử động nhẹ như gió thoảng, anh xoay người, giọng nói vang vọng trong không gian:
"Nhớ lấy, Naruto. Cơ thể ngươi — dù là trong tâm trí hay thực tại — đều bị rèn ép bởi chính ý chí của ngươi."
Anh dừng lại một nhịp, ánh mắt lạnh như thép xoáy thẳng vào linh hồn Naruto.
"Kẻ yếu sẽ gục ngã trước ảo ảnh.
Kẻ mạnh... sẽ biến cả giấc mơ thành gươm giáo."
Trong phút chốc, Naruto cảm thấy toàn bộ không gian như chao đảo.
Thế giới tâm trí dần tan biến.
Cậu chớp mắt — và tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ trong căn hộ đơn sơ ngoài đời thực.
Nhưng cơn đau thì vẫn còn đó.
Rõ ràng, dữ dội, như vừa trải qua một cuộc chiến thực sự.
Cậu đưa tay lên nhìn — những khớp ngón tay cứng đờ, bắp tay đau nhức.
Cả người như vừa bị quăng vào một cơn bão rồi sống sót trở về.
Naruto bật cười khẽ, tiếng cười khàn khàn, pha lẫn đau đớn và sự thỏa mãn âm ỉ.
"Thật tốt..."
Cậu thì thầm.
Bởi chỉ có cảm giác này — sự đau đớn tột cùng nhưng cũng đầy sống động — mới chứng minh rằng cậu đang tiến bộ.
Rằng con đường trở thành một chiến binh thực thụ, dưới sự chỉ dẫn của Vergil, đang mở ra ngay dưới chân mình.