Ngày lại ngày, Naruto kiên trì rèn luyện bài tập tưởng như vô nghĩa:
Rút kiếm — tra kiếm.
Rút kiếm — tra kiếm.
Lặp đi lặp lại, cho đến khi từng động tác ăn sâu vào từng thớ cơ, từng nhịp thở, từng nhịp đập trái tim.
Bàn tay cậu chai sần, những ngón tay tê rần, đôi cổ tay sưng tấy.
Mỗi lần siết chuôi kiếm là mỗi lần cảm giác đau buốt như có hàng ngàn mũi kim cắm sâu vào xương.
Nhưng Naruto không kêu than.
Không do dự.
Không bỏ cuộc.
Dường như, Naruto không nhận ra — hoặc có lẽ, trong thâm tâm, cậu đã lờ đi — rằng bản thân mình đã dần dần tách ra khỏi lịch trình tu luyện thường ngày của Đội 7.
Những buổi huấn luyện chung, những bài tập phối hợp chiến thuật giữa đồng đội — tất cả, đối với Naruto giờ đây chỉ còn là nghĩa vụ phải thực hiện khi có nhiệm vụ thực chiến.
Thay vì hội họp cùng Sasuke và Sakura để cùng nhau rèn luyện như trước kia, cậu chỉ lặng lẽ xuất hiện khi có lệnh tập hợp.
Và sau đó, cũng lặng lẽ biến mất.
Mối liên kết từng mong manh nhưng đầy hy vọng giữa ba người đồng đội trẻ tuổi... bắt đầu xuất hiện những vết nứt li ti, như những vết rạn trên tấm kính chịu áp lực quá lớn.
Sasuke, Sakura — dù không nói ra — nhưng dần dần cũng cảm nhận được khoảng cách lạnh lẽo hình thành giữa họ và Naruto.
Kakashi — với đôi mắt từng trải và trái tim nhạy bén — đã sớm nhận ra sự thay đổi đó.
Nhưng khi anh định đưa tay kéo lại, thì sợi dây đã trượt khỏi tầm với.
Quá muộn.
Quá muộn để hàn gắn một cậu bé đã chọn bước đi trên con đường cô độc — dưới sự dẫn dắt của một linh hồn còn cô độc hơn bất kỳ ai.
Trong tâm trí Naruto, Vergil đứng đó, như một pho tượng bất động, lặng lẽ chứng kiến sự lột xác ấy.
Cho tới một ngày kia, khi 1000 lần rút kiếm và tra kiếm hoàn tất, khi Naruto dù nhắm mắt cũng có thể xuất kiếm như phản xạ bản năng —
Vergil mới bước tới.
Ánh sáng xanh lạnh quét qua không gian tâm trí khi Yamato lóe lên trong tay anh.
"Đủ rồi," Vergil trầm giọng.
"Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi... cách sử dụng kiếm như một vũ khí thực sự."
Naruto siết chặt thanh kiếm tập luyện — một bản sao của Yamato mà Vergil tạo ra trong tâm trí cậu — đôi mắt xanh ánh lên sự quyết tâm cháy bỏng.
Vergil bước tới, mỗi bước chân là một luồng áp lực vô hình đè nặng lên không khí.
"Nghe kỹ, Naruto," Vergil bắt đầu, giọng nói sắc như lưỡi kiếm trần.
"Kiếm thuật không phải là trò múa may màu mè.
Nó là nghệ thuật tối giản — mỗi nhát kiếm đều mang ý chí giết chết."
Anh vung Yamato lên — nhanh đến mức chỉ còn thấy một tia chớp ánh bạc xé toạc không gian.
Một phiến đá lơ lửng phía xa rơi xuống, vỡ vụn thành hàng trăm mảnh.
Naruto siết chặt cán kiếm trong tay, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Vergil chỉ kiếm về phía cậu.
"Đến đây."
Không một lời giải thích thêm.
Naruto hít sâu, chakra tuôn trào ra khắp cơ thể.
Cậu lao tới, thanh kiếm chém mạnh về phía Vergil.
Xoẹt!
Trong chớp mắt, Vergil biến mất khỏi tầm nhìn.
Một cú gió mạnh quật vào gáy Naruto khiến ngã sấp xuống, thanh kiếm tuột khỏi tay, rơi lạch cạch xuống nền đá.
Vergil xuất hiện sau lưng cậu, giọng nói vang vọng như tiếng sấm:
"Quá chậm.
Quá nặng nề.
Quá nhiều suy nghĩ."
Naruto cắn răng, bật dậy, nhặt lại kiếm.
Đôi mắt xanh ánh lên sự cố chấp và thách thức.
Vergil không cho cậu lấy một giây nghỉ ngơi.
Nhát kiếm thứ hai đã lao tới — nhanh như thiểm điện.
Naruto lách người, tránh được trong gang tấc, nhưng vạt áo bị xé toạc bởi kiếm khí sắc bén.
Vergil tấn công không ngừng nghỉ.
Mỗi đòn đánh đều sắc lẹm, không có chỗ cho sự nương tay hay do dự.
Naruto bị ép phải phản ứng.
Không còn thời gian suy nghĩ.
Không còn chỗ cho sợ hãi.
Cậu bắt đầu cảm nhận — từng cử động nhỏ nhất của Vergil, từng biến hóa trong luồng chakra mờ nhạt phát ra từ anh.
Từng đòn né tránh, từng nhát kiếm chống đỡ trở nên tinh tế hơn, gọn gàng hơn.
Vergil gật đầu thầm lặng.
Anh nhìn thấy — trong ánh mắt Naruto — ánh sáng của một chiến binh đang được tôi luyện trong lửa và thép.
Buổi tập kéo dài đến khi Naruto kiệt sức, ngã quỵ xuống nền đá lạnh buốt.
Vergil đứng trên cao, nhìn xuống, giọng nói trầm tĩnh nhưng chứa đựng một sức nặng nghìn cân:
"Nhớ lấy, Naruto.
Chiến trường không dành cho kẻ do dự.
Mỗi nhát kiếm — phải là sự kết tinh của sinh tử."
Anh quay lưng, bóng áo choàng bay lên giữa bầu trời xám lạnh.
Naruto nằm đó, thở dốc, nhưng đôi tay vẫn siết chặt chuôi kiếm.
Trong cơn đau buốt từng thớ cơ, cậu mỉm cười — nụ cười kiên định của một kẻ đã bắt đầu hiểu thế nào là con đường kiếm sĩ thực thụ.
---------------------
Nhiều ngày sau…
Tại không gian tâm trí đẫm sương mù lạnh lẽo, hai bóng người đối diện nhau — một lớn, một nhỏ.
Vergil nắm chặt Yamato, ánh mắt như lưỡi kiếm chưa rút.
Naruto đối diện anh, thanh kiếm nặng trĩu trong tay, đôi mắt xanh cháy sáng trong bóng tối.
Không còn bài tập thăng bằng.
Không còn những động tác lặp đi lặp lại.
Hôm nay — là thực chiến.
Vergil không báo trước.
Một nhát kiếm lóe lên — như tia chớp xé toạc màn đêm.
Naruto gần như không kịp suy nghĩ.
Cậu nhảy lùi lại, kiếm giơ lên chắn — nhưng lực từ cú va chạm quá lớn khiến cổ tay tê rần, cả người bị đẩy văng ra xa.
Không cho cậu có thời gian hồi phục, Vergil lao tới, những đường kiếm liên hoàn như sóng vỗ, dồn ép không một kẽ hở.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Naruto.
Cậu gồng mình chống đỡ, từng nhát kiếm như cắt sâu vào xương tủy.
Vergil không nói một lời.
Anh chỉ ra tay — chuẩn xác, tàn nhẫn, như một lưỡi kiếm rèn dưới lửa ngàn độ.
Naruto hiểu.
Đây không còn là luyện tập.
Đây là chiến đấu thực sự.
Mỗi nhát chém cậu nhận được là mỗi bài học.
Mỗi vết thương cậu tránh được là một bước tiến.
Nhưng dần dần — sự khác biệt kinh nghiệm, tốc độ và kỹ thuật như vực sâu ngăn cách.
Naruto bị dồn vào đường cùng.
Mồ hôi hòa với máu.
Đôi tay tê dại.
Đôi chân nặng trĩu.
Vergil lao tới, Yamato chém thẳng vào ngực cậu.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc — Naruto cảm nhận được một điều gì đó.
Một tia sáng xé toạc sự hỗn loạn trong tâm trí cậu.
Không phải sức mạnh.
Không phải tốc độ.
Mà là — đơn giản.
Rút kiếm.
Chém.
Kết thúc trong một hơi thở.
Không suy nghĩ.
Không do dự.
Cơ thể cậu tự động phản ứng — trước cả khi lý trí kịp nhận ra.
Naruto buông lỏng cơ bắp, thả lỏng hơi thở, đưa tay lên chuôi kiếm.
Trong khoảnh khắc Vergil chạm đến, cậu rút kiếm trong một đường thẳng tuyệt đối.
Xẹt!
Một nhát chém tinh tế đến mức không khí cũng bị xé toạc.
Vergil khựng lại.
Một vết cắt mảnh như tơ hiện lên trên tay áo anh, trong khi Yamato vẫn còn chưa kịp hạ xuống.
Không gian lặng đi.
Chỉ còn tiếng hơi thở gấp gáp của Naruto, và ánh mắt sắc bén của Vergil dán chặt vào cậu.
Vergil thu kiếm lại, chậm rãi gật đầu.
"Không tệ. Rất không tệ." anh nói, giọng thấp nhưng đầy sức nặng.
Naruto nhìn bàn tay mình — vẫn còn run rẩy sau cú rút kiếm thần tốc.
Trong lòng cậu — một cảm giác lạ lẫm trào dâng.
Không phải tự mãn.
Không phải vui mừng.
Mà là sự thức tỉnh.
Vergil bước tới, ánh mắt như soi thấu cả linh hồn Naruto.
"Iai — nghệ thuật rút kiếm và kết thúc trận chiến chỉ trong một nhịp thở.
Không phải thứ ta có thể dạy.
Nó chỉ có thể được... tự mình ngộ ra."
Anh dừng lại, ánh sáng bạc của Yamato lóe lên trong tay.
"Từ hôm nay, Naruto... ngươi không còn là một đứa trẻ vung kiếm loạn xạ nữa.
Ngươi đã đặt chân lên con đường... của một kiếm sĩ thực thụ."