Raiga gục hẳn. Máu chảy từ vết chém vẫn còn ấm trên đá. Tia sấm lặn khỏi bầu trời, chỉ để lại âm rung đứt quãng trong xương.
Naruto bước lên. Tay vẫn cầm kiếm. Ánh mắt không rời thân thể nhỏ nhắn đang đứng cách đó không xa – Ranmaru.
Hắn vẫn đứng yên, hai tay buông thõng, mắt nhắm, mùi chakra hoàn toàn rút về, giờ đây hắn chỉ là một cái bóng im lìm, không còn dao găm trong tay.
Nhưng Naruto không dừng, tay siết chặt chuôi kiếm. Cậu chân bước thêm một nhịp, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm giương lên – Sakura lao ra.
“Khoan đã, Naruto!”
Cô chắn ngang, hai tay dang ra, ánh mắt hoảng hốt: “Cậu ta… không còn khả năng chiến đấu nữa!”
Naruto dừng chân. Ánh mắt cậu bất chợt liếc về phía Sakura.
“Không có vũ khí không nghĩa là không còn nguy hiểm.”
“Nhưng cậu ta không có sát khí nữa, Naruto! Cậu—”
“Soạt!”
Không khí chợt đông lại
Ranmaru đột ngột lao lên. Hắn không nhắm vào Naruto. Mà bẻ góc chạy thẳng về phía đội Ino-Shika-Chō và Sasuke đang đứng ở rìa cầu.
Không ai kịp trở tay.
Chỉ trừ một người.
Naruto đã sử dụng Thuấn thân thuật biến mất khỏi vị trí trước khi Sakura kịp lên tiếng.
Ino xoay đầu lại đúng khoảnh khắc Ranmaru phóng đến. Cô thấy một vệt đỏ. Một cái bóng.
Một lưỡi dao chakra tự tạo – bằng tất cả phần chakra còn sót lại – nhắm thẳng vào cổ cô.
Ino không kịp né.
Cô chỉ kịp nhắm mắt.
Rồi một âm thanh xé thịt vang lên – “Phập!”
Máu bắn ra, nhưng không phải của cô. Ino khẽ mở mắt, liền thấy người chắn trước mình – Naruto.
Cậu đã lao đến, chắn trọn nhát đâm – mũi dao đâm xuyên bụng phải, máu phun tràn ra sau lưng. Nhưng mặt cậu không biến sắc. Tay trái đã kịp ôm lấy Ino và đẩy cô ra phía sau.
Rồi – không đợi phản ứng từ Ranmaru – Naruto lật cổ tay phải.
Kiếm đã ra. Chỉ một nhát chém duy nhất.
“Xoẹt!”
Đầu Ranmaru rơi xuống, mắt vẫn còn mở, đầy hoang mang và sợ hãi – như chưa hiểu vì sao lại thua.
Naruto đứng đó, máu vẫn đang chảy. Tay giữ chuôi kiếm, đầu hơi cúi. Mặt không biểu cảm.
Sakura khựng lại, run rẩy. “Naruto… tớ…”
Cậu quay lại. Giọng nói của cậu nhàn nhạt vang lên. Nhưng gằn từng chữ như dao khứa lên mặt gió.
“Trên chiến trường… nương tay là tự sát.”
“Người chết tiếp theo… có thể là Ino. Là cậu. Hoặc là chính tôi.”
“Muốn tha thứ – đợi đến lúc chiến tranh kết thúc.”
Sakura im bặt.
Ino quỳ xuống, tay siết lấy áo mình, không biết đang run vì sợ… hay vì điều gì khác. Cô bé không thốt nên lời. Chỉ khi thân hình Naruto khụy nhẹ xuống, một tay ôm bụng rướm máu, cô mới nhào tới, gạt qua cả Sakura đang đứng chết trân bên cạnh.
“Cậu—Naruto! Cậu bị thương rồi!”
Cô quỳ xuống, hai tay vội vàng đỡ lấy bả vai cậu, ánh mắt hoảng hốt.
Máu đỏ. Rất đỏ.
Nhưng Naruto vẫn giữ nét mặt bình thản. Cậu nghiêng đầu, khẽ nở một nụ cười dịu dàng.
“Không sao. Đâm xuyên cơ nhưng không trúng nội tạng.”
Rồi, trước khi Ino kịp nói thêm điều gì, Naruto nhẹ đưa tay lên, xoa đầu cô một cái.
Tay vẫn dính máu. Nhưng cử chỉ lại ấm đến lạ.
“Cậu vẫn còn sống. Là đủ rồi.”
Ino chết lặng.
Gương mặt cô đỏ bừng. Đôi mắt mở lớn, bàn tay siết nhẹ gấu áo Naruto, rồi vội buông ra như sợ bị phát hiện điều gì đó.
Naruto rút mảnh vải quấn hờ vết thương bụng, máu đỏ thẫm nhuộm cả gấu áo.
Ino nhìn cậu – ánh mắt ấy, bóng lưng ấy, hành động ấy – đâm xuyên trái tim cô không bằng đòn sét hay kiếm, mà bằng… một thứ gì đó vừa lạnh vừa ấm.
Cô không nói thêm được gì nữa. Chỉ biết rằng, lần đầu tiên... trái tim cô đập loạn vì một người.