Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 45: Nhiệm vụ sóng quốc kết thúc



Ở một đầu khác của cây cầu, nơi sương mù dày hơn gió, Zabuza bước tới giữa mặt nước, lưỡi đao Kubikiribōchō nặng nề khoác trên vai.

Đối diện hắn là Kakashi, Sharingan đã mở, tóc dựng ngược nhẹ theo khí áp từ sát khí hai bên đè nén lên mặt hồ.

Không ai nói.

Zabuza trầm giọng, từng từ như lưỡi dao cắt gió:

“Hãy kết thúc ngay tại đây!”

Kakashi đưa tay trái lên trán, điều chỉnh lại băng đeo. Con mắt Sharingan xoay nhẹ, đỏ rực như máu pha than.

“Trùng hợp thay, ta cũng muốn nói lười tương tự. Lần này... ta không để ngươi sống sót thêm một lần nào nữa.”

Sương mù kéo xuống nhanh như một cái bẫy vừa được kích hoạt. Zabuza đứng thẳng giữa mặt hồ, đôi mắt lạnh như lưỡi đao chưa chạm đá. Thanh Kubikiribōchō nặng như một tảng thép sống, vắt ngang vai hắn, dài đến mức đầu lưỡi chạm nước, rẽ nhẹ từng gợn sóng.

Kakashi thì đứng thấp hơn, Sharingan mở to, tay trái giữ hờ cằm, tay phải thả lỏng – nhưng khí tức lại dâng lên theo từng nhịp thở đều đặn.

"Ngươi biết không..." – Zabuza cất giọng, khàn và rít, “…lần trước, ta phân tâm vì muốn thử.”

“Lần này thì không. Ta sẽ giết ngươi trước khi Sharingan kịp nhìn thấy.”

Kakashi nhếch môi. “Và ta sẽ kết thúc ngươi trước khi nước kịp phản chiếu lại bóng lưỡi đao.”

Zabuza lao lên. Không kết ấn. Chỉ là một cú trượt nhẹ trên mặt nước – không tạo sóng – nhưng mang theo một đòn chém ngang đủ lực xẻ đôi một thân cây già.

“Choang!”

Dao kunai của Kakashi rút ra đỡ đúng nhịp, nhưng đòn chém mạnh đến mức ép Kakashi trượt ngược gần 5 mét. Không chờ khoảng dừng, Zabuza quay lưỡi, đâm thẳng bằng chuôi đao – nhưng Kakashi đã kịp phản kích bằng cú đá thấp, bẻ hướng quán tính.

Khi cả hai bật ra xa, Sharingan đã kịp ghi lại chuỗi chuyển động đầu tiên.

“Tốc độ tăng khoảng 12%. Không đợi đòn dứt điểm.” – Kakashi thầm tính, mắt đảo đều, phản xạ không lệch.

Zabuza không dừng. Cúi người, tay trái rút ra một con dao nhỏ, quăng lệch sang trái – phân tâm.

Kakashi bước theo phản xạ, thì lưỡi đao thật đã vòng sang từ phải, từ dưới nước.

Khi lưỡi kiếm của Zabuza vung ngang mặt nước, đòn tiếp cận không hề báo trước, Kakashi không né. Thay vào đó, anh hạ thấp người, ánh mắt Sharingan xoáy chặt theo từng chuyển động của kẻ địch.

Ngay khoảnh khắc lưỡi đao sắp chạm vào tầm đánh, Kakashi khẽ nói, giọng không to nhưng đủ để tất cả mọi người nghe rõ:

“Trước đây, ta chỉ dùng nhẫn thuật sao chép khi đấu với ngươi.”

Dòng chakra trong cơ thể anh dồn mạnh về cánh tay trái.

“Nhưng lần này… ta sẽ dùng nhẫn thuật mà chính ta tạo ra, để giết ngươi.”

Kakashi kết ấn nhanh.

Không khí rung lên.

Một luồng chakra hệ Lôi bắt đầu tập trung dày đặc ở lòng bàn tay trái. Tách tách—ẦM! Những tia điện bắn ra, ánh sáng xanh tím chói lòa, từng sợi sét nổ tách khỏi nhau thành mạng lưới giật tung bề mặt nước dưới chân.

Một âm thanh đặc trưng vang lên — như hàng nghìn con chim rít gào giữa bầu trời sắt đá.

Chidori – Thiên Điểu.

Trừ Asuma – người từng thấy – mọi người đều chết lặng.

Naruto cau mày. Ino thót tim. Sasuke – lần đầu nhìn thấy đòn này – hai mắt mở lớn. Sakura lùi nửa bước. Còn Zabuza… im lặng, nhưng tay siết lại chuôi kiếm như lần đầu cảm thấy sợ.

“Chidori!”

Chidori gào lên trong tay Kakashi như tiếng hét của một ngàn con chim. Dòng điện chảy không ngừng từ cánh tay trái của anh, từng tia sét xé không khí để thẳng tiến vào tim kẻ địch.

Zabuza vừa kịp thấy ánh lôi sáng bắn qua sương – và Kakashi đã lao tới như một đường chớp lặng. Không có rườm rà. Không có nghi binh. Chỉ có một cú đâm duy nhất – dồn tất cả tốc độ, quyết tâm và sát khí vào đầu ngón tay đang kêu gào.

“ẦM—!”

Thân thể Kakashi đâm thẳng tới, xuyên vào giữa khoảng ngực Zabuza—

—nhưng rồi...

Một thân ảnh nhỏ hơn, mảnh khảnh hơn, bất ngờ thuấn thân vào giữa lưỡi sét và mục tiêu.

Haku.

Gương mặt dính máu. Mắt mở ra trong phút chốc.

Không lời. Không ấn. Không cản.

Chỉ... chắn.

“Phập.”

Chidori xuyên thẳng qua ngực Haku. Máu văng ra, đỏ rực như hoàng hôn ép lại trong lồng ngực trắng nhợt.

Zabuza đứng yên. Cơ thể hắn ướt lạnh vì máu của chính kẻ từng gọi là "công cụ".

Kakashi chết lặng. Tay vẫn còn cắm trong ngực Haku – nhưng dòng điện tắt từ khoảnh khắc anh nhận ra điều gì vừa xảy ra.

Zabuza phá vỡ im lặng bằng một tiếng cười nhỏ. Khàn. Nhẹ. Nhưng đầy sắc bén như sắt gỉ.

“Haha... công cụ của ta... vẫn làm việc đến phút cuối.”

Haku không cười. Không khóc. Chỉ để đầu nghiêng nhẹ lên vai Zabuza – như muốn chắc rằng hắn còn đứng – rồi gục hẳn.

Kakashi lập tức rút tay. Nhưng quá muộn.

Zabuza rít lên – mắt đỏ lên như thú bị thương. Tay phải vung kiếm chém xéo, nhắm thẳng vào người đang còn rút tay chưa kịp phòng thủ.

Cả cơ thể Kakashi đang hở sườn – không kịp dùng Chidori lần hai.

“Còn có ta!”

Naruto lao tới trước.

Tay kết ấn:

“Hỏa Độn – Phượng Tiên Hỏa Thuật!”

Loạt cầu lửa nhỏ phóng chéo, không gây sát thương nhưng ép Zabuza phải lùi nửa bước để che mặt.

Ngay khoảnh khắc đó – Asuma đã ở trong tầm.

Dao chakra chém xéo từ vai phải – đòn cắt nặng, máu phụt ra như suối.

Zabuza gầm lên, chém trả – nhưng Kakashi đã thoát thế. Lúc này, cả ba: Asuma – Kakashi – Naruto bao vây như tam giác vững chắc.

Asuma bồi thêm một cú đá, đánh lệch thăng bằng. Kakashi lao lên – đòn tay gạt đường kiếm, chân chém ngang.

Naruto hạ thân thấp, tung nhát Iai từ hông – cắt trúng chân Zabuza.

Kubikiribōchō – rơi xuống.

Tiếng thép chạm nền đá nặng nề. Zabuza lảo đảo, máu tuôn từ cả bốn vết thương lớn.

Thua.

Mắt hắn mờ dần – nhưng trước khi ai kịp thở, một loạt tiếng bước chân vang lên từ đầu cầu.

Một tràng vỗ tay chậm.

Bốp... bốp... bốp.

Gato.

Hắn tiến ra giữa sương, đi đầu là một toán lính đánh thuê vác rìu, gậy, và cười nửa miệng.

“Hay lắm. Rất hay.” – Gato vừa nói vừa đá nhẹ vào xác Raiga.

“Các ngươi giết hết chó săn cho ta. Giờ thì đến lượt ta thu xác và đất.”

Sasuke, Shikamaru, Ino – tất cả lập tức đưa vũ khí lên.

Kakashi nhíu mày. Naruto bước lên, máu ở bụng vẫn chưa khô.

Tiếng giày của Gato vang chát trên nền đá loang máu. Gã đi thẳng ra giữa cầu, tay đút túi, ánh mắt khinh khỉnh như thể tất cả chiến thắng vừa rồi đều là trò tiêu khiển để gã mở màn.

Đứng sau hắn là gần một trăm tên đánh thuê – dao, rìu, gậy gộc – không phải ninja, nhưng đủ đông và đủ hung.

“Lũ các ngươi, thật ra cũng hay đấy.” Gato cười. “Đánh nhau chí chóe, máu me đầy ra, cuối cùng cũng chỉ là chó cắn nhau vì chủ.”

Một cái gật nhẹ. Hai tên thủ hạ lôi ra con dâu của Tazuna và đứa cháu trai Inari, trói tay, miệng bịt vải. Gương mặt đứa trẻ hoảng loạn – và người mẹ chỉ biết giãy giụa trong vô vọng.

Gato nhướng mày, giọng dửng dưng: “Tazuna… nếu còn muốn thấy chúng sống, thì cúi đầu nhận thua đi.”

“KHÔNG!” – Tazuna gào lên, quỳ sụp. “Làm ơn! Xin đừng làm hại chúng! Tôi—tôi sẽ dừng xây cầu, tôi thề!”

Naruto không nói gì. Cậu chỉ liếc nhanh sang Shikamaru, nháy mắt một cái.

Shikamaru gật khẽ.

Gato cười lớn. Hắn bước tới, đạp thẳng lên xác Haku, khiến thi thể gầy gò ấy lăn một vòng trên nền đá.

“Thứ vô dụng. Công cụ mà không làm tròn việc, thì chỉ là rác.”

Một giây im lặng.

Zabuza… ngẩng đầu.

Mắt hắn không còn ánh giận. Mà là thứ gì đó... lạnh hơn cả sát khí – đau buốt.

“...Haku…”

Giọng hắn nghẹn như lưỡi dao cắm trong ngực.

Hắn lết về phía trước một bước, nhìn sang Kakashi.

“Ta không muốn đánh với các ngươi nữa. Cho ta... một thanh kunai.”

Kakashi nhìn Asuma.

Asuma rút Phi Yến – thanh đao nhỏ dùng phụ kích – ném tới. Zabuza bắt lấy. Tay hắn run, máu vẫn đang nhỏ từ vai, ngực, đùi… nhưng ánh mắt như thanh thép mới rèn.

“Cảm ơn.”

Zabuza lao lên.

Không hô, không thét. Chỉ có một kẻ đã chết từ trong lòng ngực, nhưng vẫn kéo từng tấc thân thể rách nát, để tới được cổ của kẻ đã đạp lên trái tim câm lặng của mình.

Gato chưa kịp ra lệnh.

Shikamaru tung kết ấn: “Ảnh Phược Thuật!”

Bóng trườn theo mặt đá, trói chặt hai tên thủ hạ đang giữ Inari và mẹ cậu bé.

“Inari! Cúi đầu xuống” – Naruto hét.

Inari và mẹ cậu bé lập tức cúi gập người xuống. Naruto Thuấn thân lao tới như gió, thanh kiếm chém cắt cổ tên thứ nhất – máu văng. Tên còn lại cố vùng nhưng quá muộn – đầu lìa khỏi cổ chỉ sau một nhịp xoay.

Naruto kéo hai người về. Inari ôm chặt lấy cậu, khóc không thành tiếng. Mẹ cậu bé run rẩy, nhưng gật đầu cảm ơn, môi vẫn còn bịt chặt.

Giữa lúc đó, Zabuza đã lao vào đám đông.

Một đòn đâm – đâm hụt. Đòn thứ hai – trúng vai một tên, chém nát nửa đầu. Tên khác phản công, rìu bổ vào lưng hắn. Zabuza không thèm né.

Máu phụt.

Hắn đâm tiếp – trúng bụng một tên khác. Một mũi thương cắm thẳng từ sau lưng hắn ra ngực – hắn vẫn không ngừng.

Gato hoảng loạn. “Giết hắn! GIẾT HẮN!”

Zabuza trượt người, dùng hết phần lực còn lại – cắm Phi Yến thẳng vào ngực Gato.

“Phập.”

Mắt Gato mở to, miệng há ra nhưng không còn kịp nói thêm lời nào.

Zabuza thì thầm – “Haku... không phải là công cụ.”

Rồi… hắn gục xuống, ngã bên xác Gato, sát bên xác Haku.

Không ai trong toán lính còn lại nhúc nhích.

Khi Gato gục xuống, máu từ cơ thể hắn lan rộng, tạo thành một vũng đỏ tươi dưới chân cầu. Đám lính đánh thuê của hắn ngay lập tức quỳ gối, gào lên thảm thiết, sự giận dữ trào lên trong họ. Họ không thể chấp nhận việc chủ tướng của mình bị giết một cách không thương tiếc như vậy.

"Chết đi! Cả lũ phải trả giá!" – Một tên lính quát lên, tay vung vũ khí.

Cả nhóm tay sai hùng hổ tiến lên, nhưng từ trong tâm trí Naruto, một giọng nói vang lên lạnh lùng:

"Giết sạch, không để lại một tên."

Đó là Vergil.

Naruto nghe thấy tiếng lệnh của Vergil trong đầu, từng từ, từng từ đều rõ ràng, sắc bén. Cảm giác không thể từ chối lệnh ấy khiến cơ thể cậu có chút khựng lại, nhưng ngay sau đó, sự quyết tâm dâng lên mãnh liệt.

Cậu đứng thẳng người, tay siết chặt nhẫn đao. Cảm giác của Vergil đang hiện hữu trong từng cử động, làm cho trái tim cậu đập mạnh hơn. Cậu cảm thấy nỗi sợ hãi đang dần tan biến.

“Em sẽ không để thầy thất vọng, Vergil-sensei.” – Naruto nghĩ thầm.

Bước đi nhanh như chớp, Naruto bắt đầu kết ấn:

"Kage Bunshin no Jutsu (Ảnh phân thân chi thuật)!"

Ngay lập tức, gần chục phân thân xuất hiện, mỗi bản sao đều cầm kiếm, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự quyết tâm.

Những phân thân lao vào đám lính đánh thuê, như những con quái vật không hề do dự. Mỗi nhát kiếm vung lên, từng tên lính ngã gục không kịp phản ứng. Những chuyển động của Naruto và các phân thân của cậu quá nhanh, như thể mọi thứ đã được định sẵn từ trước.

Mọi người đứng phía sau, từ Sasuke đến Sakura, đều ngạc nhiên, đôi mắt mở lớn đầy sửng sốt. Họ không thể tin vào mắt mình.

"Cậu ấy… cậu ấy giết sạch tất cả trong một nốt nhạc!" – Sakura thốt lên, tay run rẩy khi nhìn những tên lính ngã xuống.

Kakashi chỉ đứng im, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng anh, có điều gì đó đang thay đổi. Anh nhận ra sức mạnh mà Naruto sở hữu bây giờ không chỉ là từ nhẫn thuật thông thường. Cậu ta đã bước vào một con đường khác.

Khi tất cả những kẻ đánh thuê ngã xuống, Naruto đứng giữa chiến trường, hơi thở phập phồng, mồ hôi vã ra. Các phân thân biến mất trong làn khói mờ ảo, để lại một không gian yên tĩnh đến lạ lùng.

Naruto nhìn vào những xác chết quanh mình, đôi mắt không hề có vẻ ân hận, chỉ có sự kiên định. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy sức mạnh của mình có thể thay đổi mọi thứ, và chính nó cũng khiến cậu nhận ra một điều quan trọng.

Cậu không phải chỉ là một ninja thông thường nữa.