Dưới lớp mũ bảo hiểm, không thấy được tai, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo.
Bỏ chạy.
Hoặc, hãy chiếm lấy anh ấy.
Mọi suy nghĩ của tôi đều đang kêu gào về những điều viển vông.
Thấy tôi sắp tới, anh ấy lên tiếng trước.
"Lâm Điều Điều, cậu không thích hợp với "Quang Kéo"."
Lời ít mà ý nhiều.
Không hề có tia sáng nào mà người ta mong đợi ở một chuyến viếng thăm vào sáng sớm.
"Ngoại hình và tính khí của cậu không hợp với nhân vật, và kỹ năng diễn xuất của cậu cũng cần phải cải thiện."
"Tôi không có thời gian để chờ cậu rèn luyện."
Ồ.
4:30 sáng, anh ấy tự đến để từ chối lời mời thử giọng của tôi.
Anh ấy thực sự ghét những người tìm cách thoát thân.
Đặc biệt là giữa anh ấy và tôi, giữa những người chỉ có mối quan hệ hời hợt như bạn cùng lớp.
Anh ấy ghét đến nỗi phải đến nhà tôi vào rạng sáng để thuyết giảng cho tôi.
Nhưng tôi lại đang mơ tưởng đến điều gì đó không thực tế.
"Vậy đạo diễn Trình đến tận đây chỉ để nói lời này?"
Anh ấy im lặng.
Tôi khoanh tay, lùi lại một bước.
Anh ấy quan sát mọi chuyển động của tôi rồi giơ tay cởi chiếc mũ bảo hiểm đen ra.
Để lộ khuôn mặt quá mức đẹp trai.
"Không phải."
Cuối cùng anh ấy lên tiếng: "Tôi đến để hỏi, 'anh ấy’ là ai?"
Tôi sững sờ, không phản ứng gì.
Anh ấy tháo găng tay địa hình bằng một tay, lấy điện thoại di động ra và cho tôi xem tin nhắn.
Tin nhắn tôi đã gửi.
[Anh ấy đi rồi, cậu lên đây đi.]
Tôi ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, không buồn nói dối anh ấy.
"Chồng mình."
Tôi chưa bao giờ gọi Lâm Vọng Tự như vậy.
Gọi như vậy chính là đang tự trừng phạt bản thân mình trước mặt Trình Kiều.
Trình Kiều dừng lại một chút, hàng mi dài khẽ run.
"Cậu kết hôn rồi?"
"Đúng."
Thất vọng.
Anh ấy sẽ giống như mọi người khác.
"Xin lỗi, là mình gửi nhầm người." Tôi không nhịn được mà thốt lên, "Mình không cố ý gửi cho cậu."
"Cậu muốn gửi cho ai?"
"Mình muốn gửi cho người đại diện của mình." Tôi đành thú nhận mọi chuyện. "Chồng mình không đồng ý cho mình đóng phim nên chị ấy bí mật gửi kịch bản cho mình."
“Anh ta không đồng ý, nên cậu cũng không diễn sao?"
Anh ấy hỏi quá nhanh.
Thiết Mộc Lan
Giống như đang tức giận.
Nhưng tại sao anh ấy lại tức giận?
"Không phải."
Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, nói tiếp: "Mình muốn diễn."
"Mối quan hệ của hai người không tốt sao?"
"Đúng."
"Anh ta đối xử tệ với cậu à?"
"Đúng."
Anh ấy hỏi thế có nghĩa gì?
Cười nhạo trên cuộc sống bất hạnh của tôi ư?
Tôi nhìn anh ấy rồi nói, "Vậy nên mình mới tìm đến cậu."
"Tìm tôi thì có ích gì?"
Anh ấy hơi nghiêng đầu, lợi dụng chiều cao để nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu muốn gì ở tôi?"
"Cậu hữu dụng, có thể cho mình một cơ hội."
"Tại sao tôi phải chọn cậu?"
Giọng điệu của anh thậm chí còn xa cách hơn trước.
Như thể đang kìm nén thứ gì đó sắp bùng nổ.
"Lâm Điều Điều, chúng ta có quan hệ gì?"
Tôi không thể trả lời câu hỏi đó.
"Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả," Tôi tránh ánh mắt anh. "Mình xin lỗi, là do mình hồ đồ. Mình sẽ không vô duyên gửi tin nhắn cho cậu nữa. Không bao giờ nữa--"
“Khi nào thì hai người ly hôn?”
Anh ấy ngắt lời tôi mà không báo trước.
Tôi giương mắt nhìn lên.
Anh ấy nhìn đi chỗ khác, rồi nhìn lại, không rời đi.
"Tôi không cần phụ nữ đã có chồng."
Anh ấy đang chờ câu trả lời của tôi.
"Mình sẽ ly hôn, nhưng sẽ mất thời gian—"
"Cho cậu."
Anh ấy lấy từ trong áo gió ra một bản thảo và một hộp đĩa CD.
Từ nãy nằm trong lồng n.g.ự.c của anh nên vẫn còn chút hơi ấm còn sót lại.
"Đây là dự án bí mật tiếp theo của tôi. Nó phù hợp với tính khí và ngoại hình của cậu. Tôi có thể đào tạo kỹ năng diễn xuất cho cậu."
"Điều Điều, tôi có thể đợi cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-bo-giua-dem-gio-xuan/chuong-3.html.]
5
"Em gọi đồ ăn mang về lúc nửa đêm à?"
Ngô Thuật bị tôi đánh thức, mở mắt ra trong trạng thái mơ màng.
"Không, chị ngủ tiếp đi."
Tôi ngồi xổm xuống, cho đĩa vào máy.
"Ôi trời ơi," chị ấy nói, không có vẻ gì là buồn ngủ. "Ai tặng em thứ đồ cổ xưa như vậy?"
Trình Kiều nói rằng anh ấy viết kịch bản và làm phim là để tôi học hỏi.
Hình ảnh mờ dần trên màn hình TV.
Đây là một bộ phim cũ từ thế kỷ trước.
Dưới những tấm biển hiệu neon, khu chợ đông đúc, có một người đàn ông và một người phụ nữ trong phòng.
Khi máy quay lùi lại, tiếng xe cộ trong thành phố dần nhỏ dần, trong khi giọng nói của con người trở nên gần hơn.
Giây tiếp theo, một âm thanh rất lớn vang lên.
Tôi tắt nó đi chỉ bằng một cú nhấp chuột.
"Là ai vậy?" Ngô Thuật chớp mắt, "Là tên fan cuồng biến thái nào nửa đêm gửi phim cho em vậy?"
"Trình Kiều."
Ngô Thuật thấy tôi nói như mê sảng nên đặt tay lên trán tôi: "Em không có bị sốt mà."
Tôi gạt tay chị ấy ra, rút bản thảo ra.
Có một số mép giấy bị quăn lại, trông có vẻ hơi cũ.
Trang đầu tiên được gắn tiêu đề tác phẩm - "Vật Chứa".
Bên dưới là dòng chữ viết tay mạnh mẽ ghi tên anh ấy và ngày tháng phát hành.
Mười năm trước.
Mười năm trước, khi tôi đang lớp mười cấp ba.
Các phân cảnh rất chi tiết và chú thích cũng rất cụ thể, giống như đang đọc truyện tranh vậy.
Đặc biệt là khuôn mặt của nhân vật nữ chính, nó được miêu tả giống hệt tôi hồi trung học.
"Trời ạ," sắc mặt Ngô Thuật biến đổi, nụ cười đột nhiên tắt ngúm, "Đây quả thực là tác phẩm của Trình Kiều!"
Bản thảo phân cảnh của Trình Kiều nổi tiếng là rất hiếm trong ngành.
"Anh ta vừa đưa nó cho em à?"
"Hay là anh ta gửi nó cho em vào giữa đêm?"
"Hai người thực sự chỉ là bạn cùng lớp cấp 3 thôi sao?"
Chị ấy lại bật TV lên.
Giữa những tiếng nói mơ hồ, anh bắt đầu học với vẻ mặt nghiêm túc.
"Một tên cuồng biến thái?" Tôi không thể không thốt lên thành tiếng.
"Ê! Nông cạn quá," chị ấy vỗ đùi, "Anh ta hẳn có lý do mới làm thế."
Khi bộ phim kết thúc thì trời đã sáng.
Ngô Thuật ngáy ngủ nên tôi lại mở phim lên và lắng nghe thật kỹ.
Cho đến khi sự kiệt sức về thể chất đã chế ngự tôi.
Đã lâu rồi tôi không có được giấc ngủ ngon như thế.
Tôi lại thức dậy vào chiều hôm sau vì bị tiếng điện thoại di động đánh thức.
Là cuộc gọi từ Ngô Thuật.
"Chị rời đi lúc nào vậy?" Tôi hỏi.
"Em nhìn hot search đi."
#Xe máy Trình Kiều#
#Trình Kiều hẻm Tứ Môn#
Nhấp vào hot search, tôi thấy một bức ảnh được một người qua đường đăng tải tối qua.
"Đoán xem là ai đã thấy Trình Kiều ở dưới nhà tôi lúc tôi đang làm bài tập vào buổi tối nè."
Dưới ánh đèn đường, anh đứng ở lối vào con hẻm, tay cầm mũ bảo hiểm, tai đỏ bừng vì gió.
Anh cầm điện thoại trong trạng thái ngơ ngác rất lâu, như thể đang chờ đợi ai đó.
Hẻm Tứ Môn là nơi tôi sống hồi trung học.
Căn hộ hiện tại của tôi nằm ở thành phố lân cận.
Tin nhắn WeChat hiện lên.
Lớp trưởng cấp ba nói với tôi rằng, tối qua lúc 10:30, Trình Kiều đã đến gặp cậu ấy để hỏi địa chỉ nhà tôi.
[Lúc đầu tôi nghĩ cậu vẫn sống ở hẻm Tứ Môn nên tôi đã nói với cậu ấy.]
[Sau đó tôi nghĩ chắc cậu đã chuyển đi nên tôi đã hỏi người khác, mãi đến mười hai giờ mới gửi cho cậu ấy địa chỉ nhà của cậu.]
[Cuối cùng cậu ấy có tìm thấy cậu không?]
Tay tôi vừa lướt trên dòng nhắn tin thì giọng nói của Ngô Thuật ở đầu dây bên kia kéo tôi lại.
"Bây giờ cả đoàn phim đang điên cuồng ăn dưa đấy."
"Đã nhiều năm như vậy, từ một người luôn rất nguyên tắc, luôn hoàn thành nhiệm vụ quay phim và từ chối rời khỏi đoàn làm phim, ngang nhiên lái xe bỏ đi sau khi nhận được tin nhắn trên phim trường vào đêm qua."
"Chị nghe những người trong đoàn phim kể lại rằng anh ta đã lái xe như đ.i.ê.n suốt hàng trăm km, lái trong bảy giờ một cách vô định, rồi lại trở về đoàn phim."
"Thế là bị sốt và phải đến bệnh viện. Bây giờ đang ở phim trường với một túi truyền nước."
Trong lúc nói chuyện, Ngô Thuật đã gửi cho tôi một bức ảnh.
Trong bối cảnh đơn giản, anh ngồi trên ghế đạo diễn, khoác trên mình chiếc áo khoác đen, để lộ khuôn mặt trắng trẻo.
Anh ấy mím môi, tỏ vẻ nghiêm túc, không phải là người dễ chọc.
Chỉ có điều là khuôn mặt ửng hồng vì sốt khiến anh trông mong manh dễ vỡ.
"Mọi người đều hỏi chị tại sao chị không tò mò chút nào. Lâm Điều Điều, em nói vì sao chị không tò mò đi?"
Ngô Thuật hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"
"Bạn cùng lớp cấp 3 thôi."
"Bạn cùng lớp cấp 3 nào đã lái xe qua hai thành phố vào giữa đêm để gửi cho em một bộ phim khi chồng em đi vắng?"
Tôi không trả lời vì Ngô Thuật đang gây ồn ào ở đầu dây bên kia.
Chị ấy nói, "Hôm nay chúng ta có buổi thử vai cho ‘Quang Kéo'. Em đến nhanh đi rồi chúng ta nói chuyện với Trình Kiều về dự án bí mật này."
"Được."
"Nhân tiện, anh trai của em cũng ở đây."
Tất cả các tác phẩm của Trình Kiều đều giành giải thưởng và Lâm Vọng Tự đã muốn được tham gia một trong những vở diễn của anh từ lâu.
Ngô Thuật nhắc nhở tôi: "Tránh xa ra, đừng đụng vào anh ta."