6
Khi tôi đến, có rất nhiều người ở trường quay, Ngô Thuật đang trò chuyện với nhà làm phim.
Nhà làm phim và Trình Kiều là bạn bè nhiều năm.
Anh ấy nhìn tôi và nói với tôi một câu đầy ẩn ý: "Tôi đã nghe rất nhiều về cô."
Là người chưa từng đóng phim, tôi không thể lý giải được những gì anh ấy nói.
"Nhưng tôi có một câu hỏi," nhà sản xuất nói, đặt hợp đồng xuống. "Tôi cũng đã đọc kịch bản phân cảnh cho 'Quang Kéo'. Có rất nhiều cảnh thân mật và chúng khá rõ ràng. Cô có thể chấp nhận điều đó không?"
Ngô Thuật liếc nhìn tôi rồi hỏi: "Có thể tá vị không?"
Nhà sản xuất nhướng mày, không nói gì.
Các tác phẩm của Trình Kiều từ trước đến nay luôn thực tế, và anh ấy giỏi nhất trong việc nắm bắt phản ứng thực sự của diễn viên.
"Tôi có thể thử", tôi nói.
Đây có thể là cơ hội duy nhất trong sự nghiệp của tôi.
Tôi không thể để chấn thương trong quá khứ kìm hãm tôi.
"Không tệ", nhà sản xuất nhìn tôi với vẻ tán thành, "Họ đang thử giọng ở phía trước, tôi sẽ sắp xếp, cô cũng có thể đến thử."
“Nhưng cảnh trong ‘Quang Kéo’ không phải là cảnh chúng ta đã thử vai trước đó sao?” Ngô Thuật hỏi.
"Không sao cả, chỉ có Trình Kiều xem thôi."
Nhà sản xuất gọi người đưa tôi đến đó. Trước khi tôi rời đi, anh ấy nói với tôi, "Đừng lo lắng. Diễn viên mà cô đóng cùng là một diễn viên từng đoạt giải thưởng. Cậu ấy có thể chị dẫn cô."
"Diễn viên nào vậy?" Tôi quay lại.
"Lâm Vọng Tự." Anh ấy vỗ vai tôi, "Có phấn khích không?"
Muốn c.h.ế.t.
Lều thử vai chật kín người, bên ngoài trời đang có tuyết rơi nhẹ.
Tôi đã nhìn thấy người đại diện của Lâm Vọng Tự ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn Cố Tích thì ngồi bên cạnh, mặc chiếc áo khoác tôi mua cho Lâm Vọng Tự.
Cô ta và tôi bất ngờ chạm mắt nhau, cô ta lộ vẻ hoảng hốt, nắm chặt góc áo.
Cô ta thực sự rất xinh đẹp và đáng yêu.
Sau khi Lâm Vọng Tự hoàn thành phần thử vai, anh ta bước ra khỏi phòng, đi về phía cô ta và nắm tay cô ta một cách rất tự nhiên.
"Sao lạnh thế?"
Nhìn theo ánh mắt của cô ta, Lâm Vọng Tự nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa chắn gió.
Anh ta cau mày, dùng thân mình chặn Cố Tích lại.
Việc này là để bảo vệ cô ta và cũng để tránh sự nghi ngờ của tôi.
Lâm Vọng Tự lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gõ.
Điện thoại tôi rung lên báo có tin nhắn từ anh ta.
Vọng: [Cô đang làm gì ở đây?]
Vộng: [Đây có phải là nơi cô có thể tới sao?]
Vọng: [Đừng nghĩ tới chuyện chạm vào cô ấy.]
Tôi: [Đến thử vai.]
Vương: [Nực cười! Cô có tư cách gì?]
Tôi không trả lời vì người giám sát kịch bản đã đến gặp tôi.
"Thưa cô, cô là người tiếp theo. Đây là buổi diễn cuối cùng trong ngày. Đây là lời thoại của cô."
Một hàng người ngồi trong phòng gồm nhà đầu tư, diễn viên và trợ lý đạo diễn.
Nhưng thực ra, người đưa ra quyết định cuối cùng lại là Trình Kiều.
Còn những người khác thì sao?
Tôi cúi đầu lật qua kịch bản. May mắn thay, tôi đã luyện tập phần này trước đó.
Tôi vừa định cảm ơn người giám sát kịch bản thì có người kéo tôi ra khỏi phòng thu.
Tuyết rơi rất nhiều, trên đường đã đóng băng.
Hành động của Lâm Vọng Tự đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng anh ta nhanh chóng giấu tôi vào trong bóng tối.
"Cô đã ký hợp đồng với công ty nào à?"
Anh ta nói với giọng điệu cố kìm nén sự tức giận.
"Bây giờ anh đang dùng thân phận gì để chất vấn tôi?" Tôi bình tĩnh nói, "Anh trai hay chồng?"
"Đừng làm tôi ghê tởm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-bo-giua-dem-gio-xuan/chuong-4.html.]
Anh buông tay tôi ra, lông mày anh ta cau vào tỏ vẻ khó chịu.
"Tôi nhớ tôi đã cảnh báo cô không được dùng mối quan hệ của tôi để đổi lấy tài nguyên mà."
Vậy là anh ta nghĩ rằng tôi đứng đây là nhờ quan hệ của anh ta sao?
"Không phải của anh."
"Nếu không phải của tôi thì còn có thể là của ai?"
Càng ngày càng có nhiều người xung quanh và anh ta không muốn dính líu quá nhiều tới tôi.
"Về nhà ngay."
"Tôi muốn thử giọng."
"Cô?" Anh ta cười giận dữ, "Cô thử cái gì? Cô còn chẳng thể chạm vào ai khác ngoài tôi."
Anh ta vẫn luôn như thế, thích xé rách nỗi đau và bệnh tật của tôi rồi cười nhạo chúng.
Không biết từ lúc nào, Cố Tích đã đứng ở phía sau, không dám tiến lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ quan tâm.
Anh ta không thể chịu được khi nhìn thấy cô ta bị dính tuyết.
Giám sát phòng thu đang gọi người, Lâm Vọng Tự kéo tôi lại gần.
"Cô muốn thử giọng cũng được thôi." Anh ta thấp giọng đe dọa, "Tôi sẽ cho cô biết điều gì cô có thể làm và cái gì không thể làm."
Thiết Mộc Lan
Nói xong, anh ta hất tay tôi ra như vứt rác.
Mặt đất đóng băng và trơn trượt, tôi mất thăng bằng, suýt nữa thì đập đầu vào khung sắt phía sau.
Lâm Vọng Tự không ngờ tới chuyện này.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ hoảng sợ, vô thức muốn nắm lấy tay tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi đập vào lồng n.g.ự.c ấm áp của người phía sau.
Anh ấy vòng tay qua vai tôi và giữ chặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm vào cằm anh.
Anh ấy rít lên rất nhẹ, cúi đầu nhìn xuống tôi.
Một đôi mắt trong veo, khóe mắt hơi cong lên, phảng phất chút sắc đỏ lạnh lẽo của mùa xuân.
Người đàn ông này bị sốt.
Chẳng trách lại thấy nóng thế.
Anh ấy không buông tay mà nhìn qua tôi và nhìn về phía Lâm Vọng Tự.
Người kia cũng đang nhìn chằm chằm vào anh và nhìn vào đôi tay đang đặt lên vai tôi.
Vì thế Trình Kiều tăng thêm lực.
"Ai đặt giá sắt ở đây?"
Nhà sản xuất ở phía sau hét lớn, đẩy Trình Kiều: "Vào đi, cẩn thân lại trúng gió, cậu muốn đến bệnh viện lần nữa sao?"
Anh ấy buông tay ra.
Được hộ tống vào phòng.
Nhà sản xuất thì thầm điều gì đó với anh ấy.
"Hôm nay có rất nhiều người ở đây, xin cậu hãy kiềm chế hơn."
"Mắt cậu sắp đặt lên con gái nhà người ta luôn rồi."
Chỉ có hai câu ngắn ngủi, những người khác không nghe thấy được, nhưng tôi và Lâm Vọng Tự đều nghe thấy.
Cố Tích tiến lên kéo tay anh ta nhưng không được.
Anh ta bước nhanh tới hỏi tôi: "Cô quen anh ta sao?"
"Không quen."
Tôi nói dối.
Anh ta tiến lại gần: "Anh ta chạm vào cô."
"Chỉ là ngoài ý muốn."
Tôi càng trả lời, hơi thở của anh ta càng trầm thấp hơn.
Anh ta biết tôi đang nói dối.
Một thứ gì đó sắp mất kiểm soát đã thoát ra.
Lâm Vọng Tự đưa tay ấn vào vai tôi, tôi né tránh, nhưng anh ta lại ấn mạnh hơn.
Cho đến khi toàn bộ khu vực vừa được người khác chạm vào được phủ kín.
"Anh ơi," Cố Tích vội nói, "Đến giờ đi thử vai rồi, bên trong có người gọi kìa."