7
"Sao tôi lại cảm thấy tâm trạng của Lâm Vọng Tự không được tốt nhỉ?"
Khi tôi bước vào phòng, tôi nghe thấy các nhân viên thì thầm ở góc phòng.
Cảnh diễn này nói về cuộc gặp lại của nam chính và nữ chính trong một cửa hàng thịt nướng sau nhiều năm.
Một người đàn ông có giá trị tài sản ròng lên tới hàng trăm triệu đô la nhưng vẫn chưa kết hôn.
Một người sống trong cảnh nghèo đói nhưng đã là phụ nữ có chồng.
Cảm xúc đan xen, ham muốn dâng trào, nhưng không ai kiềm chế được hơn ai.
Cho đến đêm hôm đó, khi một cơn giông mùa hè ập đến.
Nam chính bị dính mưa, buộc phải thay quần áo tại nhà của nữ chính.
Trông thấy hoàn cảnh sống tồi tàn của nữ chính, cùng với bộ quần áo của mình được cất sâu trong tủ.
"Đúng vậy, vẻ mặt của anh Lâm không giống nam chính mà giống anh chồng vô dụng của nữ chính hơn."
"Sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào đạo diễn Trình thế?"
Cảnh vật trở nên yên tĩnh, tiếng thì thầm nhỏ dần.
Tôi đứng trước mặt Lâm Vọng Tự, anh ta đang quay mặt về phía bàn của đạo diễn.
Tôi ngồi xổm xuống, nhét đồ vào tủ và nói với anh ta: "Tôi sẽ không bao giờ rời xa chồng tôi đâu, anh yên tâm."
Lời nói càng tự tin thì biểu hiện càng có vẻ chột dạ.
"Tôi yêu chồng tôi rất nhiều."
Càng nói nhiều, cơ thể tôi càng không thể chịu đựng được.
"Em nói dối."
Anh ta bước từng bước đến gần tôi.
"Em vì anh ta mà nói dối tôi?"
Câu này không có trong kịch bản, anh ta đang tự biên tự diễn.
Theo kịch bản, anh ta sẽ ôm lấy tôi và áp tôi vào bức tường loang lổ của ngôi nhà cho thuê.
Nhưng anh ta không làm vậy, Lâm Vọng Tự nhìn qua tôi và nhìn về phía Trình Kiều đang ngồi trên ghế đạo diễn phía sau tôi.
“Cô ấy không biết diễn xuất.”
Lâm Vọng Tự vừa nói xong, nơi này liền nổ tung.
Trong suốt những năm làm nghề, anh ta chưa bao giờ mất kiểm soát đến thế.
"Lý do?"
Trình Kiều tỏ vẻ thản nhiên, lời nói của anh khiến cả phòng im lặng.
"Tôi không diễn với người nghiệp dư."
"Cô ấy không thể diễn cảnh thân mật." Lâm Vọng Tự kéo cà vạt, "Nếu anh không tin, sao anh không thử người khác xem?"
Trợ lý đạo diễn liếc nhìn Trình Kiều.
Người kia vẫn giữ thái độ kiêu ngạo và xa cách như thường lệ, không nói lời nào.
"Anh Bân, lên thử xem." Trợ lý đạo diễn gọi nam chính thứ ba lên, "Tiếp tục diễn từ đây."
Người đàn ông thứ ba tiến đến ôm tôi, vụn tường bị cọ vào nên rơi lụn vụn xuống.
Tôi cố gắng chịu đựng trong lòng, nhưng vô số ánh mắt thất vọng, chán ghét và ghê tởm lại hiện lên trong đầu tôi. Những ánh mắt đó giống như những con kiến, bò khắp da tôi và cố gắng khoan vào mạch m.á.u của tôi.
Tôi run rẩy, tránh ra xa, nhưng mọi người có mặt đều hiểu hành động nhỏ này.
Lâm Vọng Tự cười nhẹ, mọi chuyện đều như anh ta dự đoán.
Tôi luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Nhà đầu tư phát ra tiếng "chậc" không hài lòng.
“Tại sao lại để người như vậy vào đây?”
Cố Tích mỉm cười đi theo, nắm chặt áo khoác của Lâm Vọng Tự.
Lâm Vọng Tự tiến lại giúp tôi phủi bụi tường bám trên quần áo.
Trước mặt mọi người, anh ta nói với tôi bằng vẻ mặt tử tế: "Không sao đâu, với người mới thì đó là điều không thể tránh khỏi, cứ tiếp tục đi."
Sau đó, anh ta nhanh chóng thì thầm điều gì đó vào tai tôi.
"Nhìn đi em gái, cô chỉ có thể chạm vào tôi thôi, cơ thể cô được tạo ra như thế này rồi, con đ.ĩ."
Tôi đẩy tay anh ta ra.
"Hãy thử với tôi một lần."
Người vừa lên tiếng chính là Trình Kiều.
Anh ấy cầm kịch bản bước tới, hơi nghiêng đầu, nói với Lâm Vọng Tự: "Thất thần làm gì? Xuống đi, không có chỗ cho anh đâu."
Lâm Vọng Tự đứng trước mặt tôi.
"Đạo diễn Trình, anh có đến cũng vậy thôi."
"Không thử sao biết được?"
Dưới cái nhìn đó, anh ta chỉ có thể buồn bực rời đi.
Mọi người xung quanh thì thầm.
"Đạo diễn muốn tự mình diễn à?"
"Điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả vì anh ấy vừa có thể đạo diễn vừa có thể diễn xuất trong bộ phim đầu tay của mình mà."
Tôi hơi sững sờ, nhìn vào mắt Trình Kiều rồi hít một hơi thật sâu.
Ngồi xổm xuống, bắt đầu bới quần áo để tìm trạng thái.
"Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ chồng tôi đâu, anh yên tâm."
Thiết Mộc Lan
Vẫn là những dòng chữ đó, nhưng lần này lại có một cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được.
"Tôi yêu chồng tôi rất nhiều."
Tôi quay lại, trông thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Không một lời nào.
Giằng co.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/di-bo-giua-dem-gio-xuan/chuong-5.html.]
Tôi bối rối, tránh ánh mắt của anh ấy và lặp lại câu thoại một lần nữa.
"...Tôi, tôi thực sự yêu --"
Anh ấy ôm tôi.
Sự chiếm hữu, xâm lược, kiên định không thể nghi ngờ.
Quá ấm áp, tôi vô thức vùng vẫy.
"Sẽ ổn thôi ngay thôi."
Giọng nói của anh ấy vô cùng nhẹ nhàng.
"Điều Điều," anh thì thầm vào tai tôi, "Nếu anh nói anh yêu em nhiều lắm, em có đồng ý ôm anh không?"
Bên ngoài nhà kho, tuyết đang rơi rất dày.
Âm thanh đó lớn đến nỗi tôi mơ hồ nghe thấy rằng những vấn đề của mùa hè năm đó lại quay trở lại vào mùa đông của mười năm sau.
Tôi đưa tay ra ôm anh ấy ngay trước mặt Lâm Vọng Tự.
8
Lâm Vọng Tự là người vỗ tay đầu tiên.
Biểu cảm của anh ta rất bình tĩnh, không có chút d.a.o động nào.
Tiếng vỗ tay dần tràn ngập căn phòng nhỏ.
"Nhập vai rất nhanh, rất có cảm giác."
"Không phải là không thể diễn cảnh thân mật mà chỉ cần thay đổi một người nào đó và cảm giác của cặp đôi sẽ được tối đa hóa."
“Chắc là không được diễn với đúng người nên vậy.”
"Này, sao Lâm Vọng Tự lại rời đi?"
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy cửa phòng trống rỗng mở toang.
"Là anh ta phải không?"
Trình Kiều hỏi tôi.
Một câu hỏi không đầu không đuôi.
Nhưng cả hai đều biết anh ấy đang hỏi gì.
Anh ấy hiểu được biểu cảm của tôi và buông tay tôi ra.
Buổi thử giọng đã kết thúc, chúng tôi đã hoàn tất công việc trong phòng thu.
Anh ấy đứng dậy rời đi, tách tôi ra khỏi đám đông đang xô đẩy.
Anh ấy để ý sao?
Cũng đúng.
Nhưng tôi không đủ tư cách để hỏi.
Tôi cuộn mình trong chiếc áo khoác, chạy ra ngoài để tìm người đại diện của mình.
Tôi đi bộ ra xa phim trường một chút nhưng vẫn không tìm thấy, nên tôi bắt đầu gọi điện thoại.
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen lao thẳng về phía tôi.
Có một bức tường đá phía sau tôi, tôi không thể né tránh.
Nhưng nó đột ngột dừng lại cách đầu gối tôi vài mét.
Tôi nhìn thấy Lâm Vọng Tự đang mỉm cười ngồi ở ghế lái.
Như thế giới bên ngoài nói, anh ta dịu dàng và thanh lịch.
"Lên xe về nhà thôi."
Tôi không nhúc nhích.
Anh ta chống một tay lên cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu ra ngoài.
"Làm sao, cô muốn mọi người ở đây biết về mối quan hệ của chúng ta à?"
Cách đó không xa, tôi nghe thấy nhà sản xuất gọi Trình Kiều.
Tôi lên xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi phim trường.
Chiếc xe chạy rất nhanh, quá nhanh.
Nhưng sắc mặt của người ngồi bên cạnh trông vẫn bình thường, không có gì gọi là bất thường.
Khi dừng đèn đỏ trên đường, anh ta nhận được một cuộc gọi điện thoại.
"Được rồi, tôi quay lại đây."
Người ở đầu dây bên kia dường như nhắc đến tên tôi.
Anh ta liếc nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: "Không thể nào."
Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất kích động, giọng nói đủ lớn để tôi có thể nghe được vài lời.
"Sự quyết định của cậu phụ thuộc vào chiếc bánh này."
"Đừng đánh cược sự nghiệp của mình. Cậu không còn trẻ nữa, nếu cậu động chạm đến anh ấy, cậu sẽ mất việc diễn xuất ngay đấy."
Lâm Vọng Tự không trả lời mà cúp máy luôn.
Đèn xanh cho phép lái xe.
Điện thoại của tôi rung lên, Ngô Thuật đã gửi cho tôi hơn chục tin nhắn.
[Tin nội bộ: Anh trai em đã cố gắng rất lâu để có được vai diễn trong "Quang kéo" nhưng vẫn không được. Anh ta nghĩ rằng mình đã có được vai diễn trong ngày hôm nay nên đã đến buổi thử vai.]
[Tài khoản tiếp thị đã truyền bá thông tin.]
[Rõ ràng là các nhà đầu tư đã đồng ý, nhưng vấn đề vẫn nằm ở đạo diễn.]
[Nhà sản xuất nói riêng với chị rằng sau buổi thử vai của em, Trình Kiều đã đi tìm người đại diện của Lâm Vọng Tự.]
[Anh ấy nói, không cần diễn viên đã kết hôn.]
[Chỉ cần anh ta ly hôn, vai diễn sẽ được giao cho anh ta.]
[Điên thật rồi, không phải đấy chứ, anh ta đích thân ra mặt đấy.]
"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"
Lời nói của Lâm Vọng Tự làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.