Tôi cười khẽ: “Thế nào là thế nào? Còn chưa thử, sao em biết được!”
“Chưa thử?” Cố Tòng An đang giúp tôi thu dọn quần áo, nghe vậy anh ấy trực tiếp bế thốc tôi lên, ném lên giường.
“Anh nghi ngờ em bị tổn thương não rồi, nếu không sao em có thể quên hết chuyện bảy năm trước như vậy hả?”
Bảy năm trước, sau khi ở bên nhau, Cố Tòng An luôn rất tôn trọng tôi.
Mỗi lần chỉ dừng lại ở những cái ôm hôn, nhất quyết không chịu tiến thêm một bước.
Nhưng tôi luôn muốn nhiều hơn thế.
Tôi muốn có được anh ấy một cách trọn vẹn.
Vì vậy, tôi luôn không biết sống c.h.ế.t mà trêu chọc anh ấy.
Sau đó, cuối cùng anh ấy cũng thỏa hiệp.
Ban đầu là tôi chủ động, sau đó, Cố Tòng An như hóa thành một con sói đói lâu ngày.
Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tôi không nhịn được chủ động hôn Cố Tòng An, dịu dàng nói: “Em có chút không nhớ rõ rồi, bác sĩ Cố, bệnh này của em nên chữa như thế nào đây...”
…
Rất nhiều chuyện, mãi sau này tôi mới biết.
Nửa năm sau, trong đám cưới của tôi và Cố Tòng An, tôi nhìn thấy bác sĩ Từ đã khám cho tôi lần trước.
Gặp tôi, cô ấy nói “chúc mừng” rồi cười nói: “Tôi vẫn nhớ cô đấy, lúc đó đang nửa đêm đột nhiên Tiểu Cố gửi cho tôi một bệnh án, hỏi tôi có tiện xem giúp cậu ấy không, tôi hỏi cậu ấy tại sao cậu ấy không tự xem, cậu ấy nói, cô không muốn gặp cậu ấy.”
“Lúc đó tôi nghĩ thầm, bác sĩ Cố của chúng ta vừa trẻ vừa đẹp trai, sao lại có bệnh nhân không muốn gặp chứ?”
Bác sĩ Từ vừa dứt lời, tất cả các bác sĩ có mặt đều cười ồ lên.
“Không ngờ bác sĩ Cố lại sợ vợ đến thế! Lần sau anh ấy không chịu trực thay tôi, tôi sẽ tìm chị dâu.”
“Haizz, đường đường là hot boy của khoa thần kinh chúng ta, vậy mà còn trẻ thế đã vội lấy vợ rồi, tiếc thật...”
Quên mất, bây giờ Cố Tòng An đã chuyển sang khoa thần kinh rồi.
Anh ấy nói, mặc dù bệnh của tôi là một vấn đề nan giải trên thế giới, nhưng anh ấy sẽ không ngừng nỗ lực nghiên cứu.
Vừa là để giúp tôi, vừa là để giúp đỡ nhiều người hơn nữa.
Trong ngày cưới, tôi còn gặp lại rất nhiều bạn học cũ.
Có bạn cùng phòng thời đại học của tôi, còn có bạn học cấp ba của tôi và Cố Tòng An.
Khi cô dâu chú rể đi mời rượu, Hướng Dương, bạn thân nhất của Cố Tòng An thời cấp ba, vỗ vai anh ấy, lớn tiếng đe dọa:
“Chú rể, tôi khuyên cậu nên kính tôi ba ly trước đi, nếu không tôi sẽ kể hết bí mật của cậu cho cô dâu nghe.”
Khiến Đường Nhung đang đứng bên cạnh không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt.
“Người này là ai vậy? Kiêu ngạo thế! Đến đây, chị uống với cậu!”
Vì lúc bố tôi xảy ra chuyện, Đường Nhung đang đi công tác ở nước ngoài nên không về kịp, cô ấy luôn cảm thấy rất áy náy.
Để bù đắp, cô ấy không chỉ tặng tôi một đống đồ ngủ quyến rũ đến nghẹt thở làm quà cưới, mà còn chủ động nhận hết việc đỡ rượu trong ngày cưới hôm đó.
Nghe nói, sau vài vòng, Hướng Dương đã phải gọi Đường Nhung là “cô tổ”.
Đến khi khách khứa ra về hết, cuối cùng tôi và Cố Tòng An cũng có thể trở về phòng tân hôn.
Tôi mệt đến mức không muốn nhúc nhích, còn Cố Tòng An thì vẫn tràn đầy năng lượng.
Anh ấy ngậm lấy vành tai tôi, khẽ dỗ dành: “Ngoan, cùng nhau đi tắm đi, cái bồn tắm to thế này mà không dùng thì phí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chúng tôi đã đặt một phòng suite đắt nhất của khách sạn A.
Bồn tắm rất lớn, hai người cùng tắm vẫn thoải mái.
Nhưng tôi thực sự quá mệt mỏi, không nhịn được lắc đầu.
“Em mệt... buồn ngủ...”
Cố Tòng An cười khẽ: “Vậy để anh đây hầu hạ cô dâu của anh.”
Nói rồi, anh ấy bế thốc tôi lên.
Hai chúng tôi cùng nhau ngã vào bồn tắm.
Một người đàn ông đã “ăn chay” sáu năm đáng sợ thật.
Cứu mạng, bây giờ hối hận có kịp không?
Tôi muốn trốn, nhưng vừa chạm vào mép bồn tắm thì đã bị Cố Tòng An kéo lại.
Một đêm hoan ái triền miên.
Đây chắc chắn là một đêm tân hôn khó quên trong đời.
…
Sau này, nhờ Hướng Dương khổ công theo đuổi Đường Nhung, cuối cùng tôi cũng biết được bí mật của Cố Tòng An.
Hóa ra, từ rất lâu trước đây, anh ấy đã thích tôi rồi.
Năm lớp mười một, anh ấy chơi bóng trên sân, không cẩn thận làm bóng đập trúng tôi.
Để xin lỗi tôi, anh ấy đặc biệt đến cửa hàng tạp hóa của trường mua nước cho tôi.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Nhưng lúc quay lại thì tôi đã đi rồi.
Sau đó, bài văn của tôi đoạt giải, được trường tuyên dương, đó là lần đầu tiên anh ấy biết tên tôi.
Rồi đến học kỳ hai năm lớp mười một, khi chia lớp, vì anh ấy đứng nhất toàn khối, được ưu tiên chọn bạn cùng bàn, anh ấy đã báo tên tôi với giáo viên.
Vậy nên, mối tình thầm kín thời trung học của tôi không phải là đơn phương.
Chỉ là lúc đó chúng tôi còn nhỏ, nên anh ấy vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của tôi.
Ban đầu, anh ấy định sau đêm thi đại học sẽ tỏ tình với tôi, ai ngờ tôi lại nhanh chân hơn một bước.
Anh ấy vừa bực mình vừa vui sướng.
Sau khi biết tất cả những chuyện này, cuối cùng tôi cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt Cố Tòng An.
Mỗi khi anh ấy phàn nàn về việc tôi đã bỏ rơi anh ấy, tôi sẽ đáp trả: “Ai bảo trước đây anh không tỏ tình với em?”
Và ngay sau đó, tôi sẽ nhận được một nụ hôn nồng nhiệt và vội vã của anh ấy.
Thật tốt.
Cố Tòng An của tôi.
Chàng trai mà tôi yêu sâu sắc thời niên thiếu.
Chúng tôi đã từng lạc mất nhau vì những hiểu lầm, nhưng giờ đây, khi tôi quay đầu lại, anh vẫn ở đó.
Cảm ơn anh, vì đã luôn nỗ lực và kiên trì yêu em.
Quãng đời còn lại, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.