Nếu Cố Tòng An biết chuyện này, liệu anh ấy có còn yêu tôi không? Có còn muốn ở bên tôi không?
Dù sao, trước đây tôi cũng là người đã theo đuổi anh ấy.
Khi ở bên nhau, tôi luôn cãi nhau với anh ấy vì những chuyện nhỏ nhặt.
Còn anh ấy, chưa bao giờ so đo với tôi.
Tôi luôn cảm thấy anh ấy không yêu tôi nhiều như tôi yêu anh ấy.
Nhưng tôi thực sự rất khó chịu, vẫn không nhịn được mà chạy đến trường tìm anh ấy.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Sau đó, tôi đã nghe được đoạn đối thoại kia.
“Xin lỗi anh, năm đó em đã định nói cho anh biết, nhưng khi nghe thấy Lâm Dĩ Nhu hỏi anh khi nào thì cùng cô ấy ra nước ngoài, em đã chùn bước.”
“Em sợ nếu em ép anh ở lại sẽ thành chướng ngại cản trở anh, sau này anh sẽ trách em.”
“Khước Khước.” Cố Tòng An nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Em luôn thích tự quyết định mọi chuyện như vậy, nhưng em có bao giờ hỏi xem anh muốn gì chưa?”
Tôi bỗng trở nên nhút nhát.
Rõ ràng tôi biết câu trả lời, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Anh muốn gì?”
“Thứ anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em. Năm đó, em bất chấp sự từ chối của anh, kiên trì xông vào cuộc đời anh, làm xáo trộn cuộc sống của anh, vậy tại sao em không kiên trì đến cùng?”
“Em...”
Tôi há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Nước mắt lại rơi xuống.
Cố Tòng An, em cũng vậy.
Thứ em muốn, từ trước đến nay chỉ có anh.
Tại sao tôi cứ ở mãi thành phố A mà không về quê?
Vì nơi đây có những kỷ niệm ngọt ngào của hai chúng tôi.
Vì tôi luôn mong chờ một ngày nào đó sẽ gặp lại anh trong đám đông, tôi sẽ nhìn bóng lưng anh nói khẽ: “Đã lâu không gặp.”
…
Vài ngày sau, cha tôi tỉnh lại.
Tôi nắm tay Cố Tòng An, nghiêm túc giới thiệu anh ấy với cha.
“Cha, đây là Cố Tòng An, bạn trai của con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vừa nói xong, khóe miệng ai đó đã cong lên.
Cha tôi cũng cười tít cả mắt.
“Là Tiểu Cố à? Bác nhớ cháu, trước đây cháu ngồi cùng bàn với Khước Khước đúng không? Cháu còn là học sinh giỏi của trường đấy.
“Thảo nào mấy năm nay bác nhờ người giới thiệu bao nhiêu chàng trai cho Khước Khước, nó đều không ưng ai, hóa ra là vì cháu.”
“Cha, cha đừng nói nữa...”
Thấy Cố Tòng An đắc ý, tôi chỉ hận không thể bịt miệng cha mình lại.
Buổi trưa, nhân lúc Cố Tòng An đi mua đồ, cha tôi nắm lấy tay tôi, ân cần dặn dò.
“Cha luôn hối hận vì năm đó đã kể cho con nghe chuyện của mẹ con và dì con. Cha nghĩ con đã là người trưởng thành rồi, có những chuyện con cũng nên biết.”
“Nhưng cha không ngờ, con lại vì chuyện đó mà bỏ lỡ hạnh phúc lâu như vậy.”
“Tiểu Cố là một chàng trai tốt, lại là bác sĩ nữa. Những chuyện nó làm trong mấy ngày nay cha đều nghe nói cả rồi, cha tin nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.”
“Bác sĩ cũng nói y học bây giờ đã tiến bộ rồi, bệnh của con dù có tái phát thì khả năng có thể chữa khỏi cũng rất cao.”
“Đừng vì những chuyện mơ hồ trong tương lai mà từ bỏ hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, con biết chưa?”
Tôi gật đầu đồng ý với cha.
Cố Tòng An, lần này em sẽ không trốn tránh nữa.
…
Sau khi cha tôi xuất viện, Cố Tòng An nhất quyết đưa ông lên thành phố A.
Anh ấy nói, anh ấy quen nhiều bác sĩ ở đây, có chuyện gì cũng tiện bề chăm sóc.
Nếu cha tôi vẫn muốn ở lại quê, anh ấy cũng không phản đối, nhưng anh ấy muốn đợi sau khi chúng tôi kết hôn.
Còn tôi, đầu tiên là hồ đồ đồng ý lời cầu hôn của anh ấy trước giường bệnh của cha.
Sau đó, ngay trong ngày đầu tiên trở lại thành phố A, tôi đã bị anh ấy kéo đi đăng ký kết hôn.
Nhìn anh ấy thuê công ty chuyển nhà đến đóng gói đồ đạc của tôi, chuyển đến nhà mới của chúng tôi, tôi vẫn có chút ngơ ngác không thể tin nổi mình và Cố Tòng An đã kết hôn.
“Anh không định hỏi gì em về chuyện bạn trai cũ của em sao?”
Tôi không nhịn được trêu chọc anh ấy.
Quả nhiên, vừa nghe tôi nhắc đến Diệp Hiểu Đông, anh ấy đã bắt đầu ghen tuông.
“Người đàn ông đó không ra gì, em đến bệnh viện mà anh ta cũng không đi cùng, cha em nhập viện anh ta cũng không xuất hiện, anh khuyên em nên đổi người đi, em thấy anh thế nào?”