Những năm gần đây, mỗi khi tôi có nhu cầu đều phải dựa vào mấy món đồ chơi để giải quyết.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, chuyện này có gì mà phải giải thích kia chứ? Dù sao anh ấy cũng không quan tâm.
Giữa chúng tôi hiện tại, cùng lắm cũng chỉ có thể tính là quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân thôi.
Thế là tôi gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Nói xong câu này, tôi gần như chạy trối chết.
Ai ngờ, mới vừa mở cửa ra tôi đã lại gặp người quen.
“Tòng An, tối nay cùng đi ăn đi.”
Bước chân tôi chợt khựng lại.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hình như hôm nay tôi ra ngoài quên chưa xem lịch hoàng đạo.
Mấy năm không gặp, Lâm Dĩ Nhu vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô ấy mặc áo blouse trắng giống Cố Tòng An, trang điểm nhẹ nhàng, trông vừa tự tin vừa quyến rũ.
Thấy tôi, Lâm Dĩ Nhu hơi ngạc nhiên. Ánh mắt cô ấy lặng lẽ đánh giá tôi rồi khách sáo chào hỏi: “Khước Khước? Lâu rồi không gặp.”
Tôi cố gắng nở một nụ cười: “Lâu rồi không gặp.”
Trước đây, tôi thường ghen với cô ấy, không cho Cố Tòng An thân thiết với cô ấy quá.
Bây giờ, tôi đến tư cách ghen cũng không có.
Tôi vừa định đi thì Lâm Dĩ Nhu đã lấy điện thoại ra, cười nói: “Kết bạn WeChat đi, lần sau có họp lớp tôi báo cho cậu, mấy năm nay mọi người vẫn hay nhắc đến cậu đấy.”
…
Trên đường về, tôi bỗng nhớ lại chuyện cũ.
Tôi, Cố Tòng An và Lâm Dĩ Nhu là bạn thời cấp ba.
Cố Tòng An là học sinh giỏi của trường trung học phổ thông số 1, dáng người cao ráo, da trắng, ngũ quan sắc nét.
Mỗi lần anh ấy mặc áo sơ mi trắng đá bóng trên sân, luôn thu hút ánh mắt của đám nữ sinh trong trường.
Mấy năm trước khi bộ phim “Muốn Gặp Em” nổi đình đám, mỗi khi nhìn thấy Lý Tử Duy trong phim, tôi lại nhớ đến khuôn mặt của Cố Tòng An.
Năm lớp 10, sau khi phân ban, chúng tôi ngồi cùng bàn, lúc ấy tôi đã mặt dày theo đuổi Cố Tòng An hơn hai năm.
Anh ấy thường dùng bút gõ đầu tôi, bảo: “Học hành cho chăm chỉ, đừng làm loạn.”
Tôi không hiểu ý anh ấy, cứ nghĩ mối tình đơn phương này sẽ chẳng đi đến đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đêm kết thúc kỳ thi đại học, cả lớp chúng tôi cùng nhau đi ăn mừng, hát karaoke.
Nhân lúc không có ai, tôi không nhịn được mà hôn trộm anh ấy.
Tôi nhớ hôm đó trời rất nóng, không khí oi bức.
Nhưng còn nóng hơn cả chính là môi của Cố Tòng An.
Trăng sáng vằng vặc, môi anh ấy mềm mại, phảng phất vị rượu nhàn nhạt.
Tôi vừa chạm môi, anh ấy đã mở bừng mắt ra.
Dũng khí của tôi tan biến, vô thức muốn bỏ chạy, ai ngờ, anh ấy lại ôm chặt eo tôi, đảo khách thành chủ.
Không biết hôn bao lâu, đến khi người tôi mềm nhũn, gần như không thở nổi, anh ấy mới buông tôi ra.
Anh ấy cụp mắt xuống, khàn giọng: “Anh đưa em về đi, cứ hôn nữa sẽ có chuyện mất.”
Đêm đó về đến nhà, tôi phát hiện môi mình sưng vù.
Ai ngờ, anh ấy lại ác nhân cáo trạng trước: “Lần sau nhẹ một chút, anh bị em gặm rách da rồi.”
“...”
Đó là ngày vui nhất trong đời tôi.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Từ những rung động ngây ngô đầu đời cho đến những cử chỉ thân mật, tình cảm càng ngày càng sâu đậm.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Sau khi mẹ và dì lần lượt qua đời, tôi vô tình biết được bệnh sử của gia đình.
Đó là một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp trên thế giới, khả năng di truyền rất cao.
Tôi có thể ra đi sớm, hoặc cũng có thể sẽ di truyền lại cho con cái.
Tôi vô cùng sợ hãi.
Khi tôi khóc lóc đi tìm Cố Tòng An, anh ấy đang ở cùng Lâm Dĩ Nhu.
Lâm Dĩ Nhu kích động hỏi anh ấy: “Ông đã sắp xếp cho chúng ta đi du học rồi, sao cậu lại không đi? Có phải là vì Khước Khước không? Cô ấy sẽ thành trở ngại của cậu.”
Đúng vậy, tôi sẽ thành trở ngại của Cố Tòng An.
Tôi đã chứng kiến cha và ông ngoại đau khổ tuyệt vọng như thế nào, gần như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Cố Tòng An của tôi vẫn còn cả tương lai tươi sáng phía trước, anh ấy phải luôn rạng rỡ.
Vì vậy, tôi đã nói lời chia tay.
Hôm đó là sinh nhật anh ấy.
Tôi đã tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, định choàng lên cổ anh ấy rồi ghé sát vào tai anh ấy thổ lộ: “Cố Tòng An, em yêu anh, mãi mãi.”