Anh ấy đợi tôi dưới ký túc xá cả đêm, đến khi tôi không nhịn được, mềm lòng chạy xuống gặp anh ấy.
Cố Tòng An bướng bỉnh đứng đợi ở đó, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ấy sáng rực lên.
“Cố Tòng An, chúng ta chia tay đi.”
Vừa dứt lời, tôi định quay người thì cổ tay đã bị anh ấy nắm chặt.
“Cho anh một lý do.”
Mắt anh ấy đỏ hoe, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú, đập thẳng vào trái tim tôi.
“Em thấy chán rồi. Yêu đương chả vui gì, thứ em thích là dáng vẻ lạnh lùng của anh lúc trước, bây giờ anh quá dịu dàng, em không thích.”
Khi nói những lời này, tôi tỏ ra rất thờ ơ, không khác gì một tên khốn nạn.
Nhưng thực ra, tim tôi đau tới gần như không thở nổi.
Xin lỗi, em nói dối.
Em thích nhất là khi anh lạnh lùng với người khác, lại chỉ dịu dàng với mình em.
Cố Tòng An mím chặt môi.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đau thương, như muốn tìm kiếm dấu vết chứng tỏ tôi đang nói dối.
Tiếc là anh ấy đã không thành công.
Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã khóc rất nhiều đêm.
Vì vậy, Khước Khước của đêm đó đã trở thành diễn viên giỏi nhất thế giới.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng anh ấy hạ mình cầu xin tôi: “Không chia tay có được không? Nếu em thích anh như trước, anh sẽ thay đổi.”
Tôi không thích Cố Tòng An như vậy, anh ấy phải luôn kiêu hãnh, không nên cúi đầu vì bất cứ ai.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, cũng nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của mình: “Không cần.”
Nói xong, tôi quay về phòng, chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh ấy.
Anh ấy cố níu kéo nửa năm, sau khi thấy tôi không hề lay chuyển, cuối cùng anh ấy cũng từ bỏ, ra nước ngoài với Lâm Dĩ Nhu.
Sau này, tôi nghe nói họ ở bên nhau.
Thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, đúng là một cặp đôi khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.
Vậy cũng tốt, tôi trả lại cuộc đời cho anh ấy.
Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được điện thoại của Diệp Hiểu Đông.
“Khước Khước, tối nay em rảnh không? Hôm nay là sinh nhật của bạn thân anh, em có muốn đi cùng anh không?”
Tôi định từ chối.
Vì Cố Tòng An, hôm nay lòng tôi rối bời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Diệp Hiểu Đông cứ nài nỉ mãi, anh ta nói bạn bè anh ta đều muốn gặp tôi, chỉ cần tới ngồi một lát thôi, sẽ không về muộn đâu.
Cuối cùng, tôi vẫn đồng ý.
Nhưng vừa đến nơi, tôi đã hối hận.
Vì Cố Tòng An cũng ở đó.
…
Khi tôi đến bọn họ đã ăn xong, địa điểm tăng 2 là ở quán karaoke.
Vừa mở cửa phòng đã có vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Diệp Hiểu Đông nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người.
“Đây là bạn gái của tôi, một tác giả rất xuất sắc.”
Nghe thấy thân phận của tôi, mọi người đều tò mò.
“Người đẹp, bút danh của em là gì thế? Cho anh xin chữ ký được không?”
“Tiểu thuyết của em tên là gì vậy? Anh thích đọc tiểu thuyết lắm.”
Mồ hôi lạnh của tôi túa ra như tắm.
Làm sao tôi có thể nói với họ rằng tác giả cũng có tác giả this có tác giả that?
Tác phẩm của Dư Hoa là “Sống”, của Lưu Từ Hân là “Tam Thể”, còn tác phẩm của Khước Khước tôi đây lại là “Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bế Thiếu Gia Bỏ Trốn Rồi!”.
Thật xấu hổ.
Tôi gượng cười, kiếm cớ: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Lẩn trốn trong nhà vệ sinh một lúc lâu, cuối cùng tôi mới quay lại phòng.
Diệp Hiểu Đông lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
“Không sao, em hơi khó chịu trong người.”
Tôi vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Cô Quý nói sai rồi, rõ ràng là cô khó chịu ở chỗ khác.”
Giọng nói quen thuộc, tôi vừa nghe thấy sáng nay.
Tôi cứng đờ quay người lại.
Quả nhiên là Cố Tòng An.
Dù anh ấy có hơi độc miệng, nhưng tôi phải thừa nhận rằng gu thẩm mỹ của tôi hồi trẻ thật sự rất khá.
Lúc này anh ấy đã thay áo blouse trắng, mặc áo khoác da đen, phối với áo phông trắng và quần jean đơn giản.
Rõ ràng trong phòng có rất nhiều đàn ông, nhưng anh ấy vẫn là người nổi bật nhất.
Diệp Hiểu Đông nghe thấy Cố Tòng An nói vậy lại lo lắng hỏi: “Em khó chịu ở đâu thế? Sao không nói với anh?”
Tôi cười gượng: “Em không sao, anh đừng nghe anh ta nói bậy, em không quen anh ta.”
Tôi vừa nói xong thì nghe thấy tiếng cười khẩy sau lưng.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Sau đó, Cố Tòng An nhanh chóng rời khỏi phòng bao.