Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ

Chương 7:



Chương 7:  

Thế là, tôi nói ra từng câu từng chữ giống như câu trả lời năm đó.

 

“Mặc kệ anh có tin hay không, nói chung là em chán rồi. Em chán anh cứ luôn nhìn chằm chằm em học, chán anh không cho em uống đồ lạnh, chán anh không cho em tự do, cho nên em mới...”

 

“Đủ rồi!”

 

Tôi chưa nói xong đã bị Cố Tòng An thô bạo cắt ngang.

 

Hai mắt anh ấy đỏ lên, vì tức giận, thậm chí anh ấy còn hất đổ cái ly trên bàn xuống đất.

 

Mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe, ngay sau đó, tay anh ấy cũng bắt đầu rỉ máu.

 

“Anh bị thương rồi?”

 

Tôi quýnh lên, vội vàng tiến tới muốn nắm lấy tay anh ấy xem xét cẩn thận, nhưng lại bị anh ấy đẩy ra.

 

Anh ấy lạnh giọng hỏi: “Em đang quan tâm anh?”

 

“Em...”

 

Không nên như vậy, tôi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại, gượng cười nói: “Anh là bác sĩ, tay của bác sĩ rất quý giá...”

 

Câu nói này lại chọc giận anh ấy.

 

Dường như anh ấy không nhịn được nữa, bỗng đứng bật lên, lấy một xấp giấy ra ném tới trước mặt tôi.

 

Bí mật tôi cố gắng che giấu nhiều năm, cứ vậy mà bại lộ trước mắt anh ấy.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Trái tim tôi lập tức đập thình thịch dữ dội, thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

 

“Em còn muốn giấu anh đến khi nào nữa? Em định lừa dối anh cả đời sao?”

 

Tôi cụp mắt xuống, thấy những lọ thuốc rơi lả tả dưới ngăn kéo.

 

Những bệnh án này tôi đã cất ở nơi kín đáo nhất trong ngăn kéo, nhưng không ngờ vẫn bị anh ấy phát hiện ra.

 

Mắt Cố Tòng An đỏ hoe, giọng run rẩy mang theo tức giận kìm nén: “Khước Khước, em để anh giống như thằng ngốc nhớ em bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ em không định cho anh một lời giải thích nào sao?”

 

Khi còn trẻ tôi không hiểu, cứ nghĩ yêu một người là nên tác thành cho người đó.

 

Sau này tôi mới hiểu ra, nếu thật sự yêu nhau thì nên thẳng thắn với nhau, cùng nhau đối mặt với tất cả khó khăn trên đời này.

 

Trong phòng im lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.

 

“Em...”

 

Tôi còn đang định giải thích, đột nhiên, điện thoại của Cố Tòng An vang lên.

 

“Dĩ Nhu? Cô đừng lo, tôi đến ngay đây.”

 



 

Cố Tòng An rời đi rất nhanh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về phản ứng của anh ấy khi biết được sự thật.

 

Có lẽ anh ấy sẽ mắng tôi ngốc.

 

Có lẽ anh ấy sẽ tức giận vì tôi lừa dối anh ấy.

 

Có lẽ anh ấy sẽ ôm tôi, nói với tôi rằng tất cả mọi chuyện đã qua rồi, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

 

Nhưng tôi vạn lần không ngờ, anh ấy lại rời đi mà không nói một lời.

 

Bảy ngày sau, kết quả sinh thiết đã có, tôi đến bệnh viện lấy kết quả, tiện thể tái khám.

 

Vẫn là nữ bác sĩ lần trước, cô ấy nói mọi thứ đều bình thường, bảo tôi sau này chú ý nghỉ ngơi, vận động vừa phải, sinh hoạt t.ì.n.h d.ụ.c nhớ dùng bao cao su.

 

Lúc ra khỏi phòng, vừa lúc thấy y tá đẩy cửa bước vào, cười nói: “Bác sĩ Từ, đây là thiệp cưới mà bác sĩ Lâm gửi đến hôm qua, hôm qua chị không có ở đây, cô ấy bảo em chuyển lại cho chị.”

 

Bác sĩ Lâm?

 

Tôi vô thức hỏi: “Là bác sĩ Lâm Dĩ Nhu sao?”

 

“Ồ, cô quen cô ấy à?”

 

Quả nhiên là cô ấy.

 

Tôi gượng cười gật đầu: “Chúng tôi là bạn học cấp ba.”

 

Tôi không biết cuối cùng mình đã rời khỏi bệnh viện bằng cách nào.

 

Khi đang chờ xe ở ngã tư, tôi nhận được điện thoại của Cố Tòng An.

 

“Alo...”

 

“Bây giờ em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau một lát đi, chuyện lần trước còn chưa nói xong.”

 

Còn có gì để nói chứ?

 

Tôi bật cười.

 

Dù Khước Khước tôi có yêu Cố Tòng An đến đâu, cũng có lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình.

 

Tôi tuyệt đối không cho phép mình trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.

 

Nước mắt lại chảy xuống, nhưng giọng nói của tôi lại bình tĩnh đến lạ thường: “Bác sĩ Cố, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, bạn trai tôi sẽ không vui đâu.”

 

Nói xong, tôi cúp điện thoại, đồng thời cho anh ấy vào danh sách đen.

 

Cứ như vậy đi.

 

Kiếp này không cần gặp lại nữa.

 



 

Ngày tháng lại lặng lẽ trôi qua, Cố Tòng An không còn làm phiền tôi nữa.

 

Tôi vùi mình trong nhà như đà điểu suốt nửa tháng, cho đến khi nhận được tin nhắn của Lâm Dĩ Nhu.