Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ

Chương 6:



Chương 6:  

Đêm đó là một sai lầm, tôi không nên phạm sai lầm thêm nữa.

 

Bên cạnh anh ấy đã có Lâm Dĩ Nhu, chúng tôi thật sự không nên dây dưa thêm nữa.

 

Nước mắt càng chảy càng nhiều, tôi bắt đầu lục túi, muốn tìm khăn giấy.

 

Một lát sau, giọng nói của anh ấy lại truyền đến từ trên đỉnh đầu, mang theo một chút bất lực.

 

“Dường như em luôn có cách khiến anh phải lo lắng.”

 



 

Cố Tòng An kêu tôi hủy đặt xe, sau đó ôm tôi lên xe của anh ấy.

 

Trên đường đi, chúng tôi gặp rất nhiều y tá.

 

Có người trêu ghẹo hỏi: “Bác sĩ Cố, bạn gái à?”

 

Cũng có người nhỏ giọng nói: “Đây là ai vậy? Bạn gái bác sĩ Cố không phải là bác sĩ Lâm sao?”

 

Nghe được tên của Lâm Dĩ Nhu, tôi hơi xấu hổ, vội thúc giục Cố Tòng An: “Em không sao, đừng làm người ta hiểu lầm.”

 

“Hiểu lầm?” Anh ấy cười khẽ: “Sợ bạn trai em biết?”

 

Tôi còn chưa kịp giải thích tôi và Diệp Hiểu Đông đã chia tay, anh ấy lại hỏi tiếp: “Mấy lần em đến bệnh viện đều đến một mình, bạn trai em đâu? Tại sao anh ta không đi cùng em?”

 

Tôi ngớ người: “Sao anh biết em đi một mình?”

 

Đường Nhung vốn định đi cùng tôi hôm nay, nhưng cô ấy lại có việc bận đột xuất phải đi công tác.

 

Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ là tiểu phẫu thôi.

 

Tôi hỏi xong, sắc mặt Cố Tòng An có chút mất tự nhiên.

 

Anh ấy ho nhẹ một tiếng: “Tôi đoán vậy.”

 

Tôi không tin.

 

Nhưng hiện tại, tôi thật sự không còn sức để hỏi nhiều nữa.

 

Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng đến khu chung cư.

 

Không để ý đến sự từ chối của tôi, Cố Tòng An lại ôm tôi lên nhà.

 

Lần thứ hai đến nhà tôi, anh ấy đã quen cửa quen nẻo.

 

Đầu tiên là đặt tôi lên giường, sau đó hâm nóng một ly sữa cho tôi, còn rất chu đáo hỏi: “Có cần anh mua băng vệ sinh cho em không?”

 

Sau khi làm sinh thiết sẽ có một ít m.á.u chảy ra.

 

Tôi hơi xấu hổ, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, trong nhà có rồi.”

 

“Còn đau không?”

 

“Đã đỡ hơn nhiều, anh về trước đi, em không sao.”

 

“Em ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ về.”

 

Có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi, hoặc cũng có lẽ là bởi vì ly sữa kia, rất nhanh tôi đã ngủ thiếp đi.

 

Lúc thức dậy lần nữa, bên ngoài đã tối rồi.

 

Trong phòng tĩnh lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Toàn bộ thế giới như chỉ còn lại một mình tôi.

 

Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng.

 

Nhưng rất nhanh, tôi lại cười tự giễu.

 

Khước Khước à Khước Khước, mày đang nghĩ cái gì vậy?

 

Bây giờ anh ấy là bác sĩ, giúp mày chỉ là vì tấm lòng lương y mà thôi.

 

Cả bệnh viện đều biết anh ấy có bạn gái rồi, chính mày cũng đã nghe thấy rồi, không phải sao?

 

Huống chi, mấy tấm ảnh chụp chung thân mật của họ, tôi đã thấy qua từ lâu.

 

Nằm thêm một lát nữa, tôi đứng dậy đi ra phòng khách, muốn đi vệ sinh.

 

Ai ngờ, vừa mở cửa đã thấy Cố Tòng An ngồi trên sofa.

 

Trong bóng tối, không biết anh ấy đã ngồi ở đây bao lâu.

 

“Dậy rồi? Chúng ta nói chuyện đi.”

 



 

Nói chuyện?

 

Tôi và Cố Tòng An có chuyện gì để nói chứ?

 

Về quá khứ xa xôi?

 

Hay là về cái đêm xấu hổ lần trước?

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Tôi ôm gối ôm Doraemon ngồi xuống đầu bên kia sofa, chờ Cố Tòng An lên tiếng.

 

Đợi thật lâu cũng không nghe thấy gì.

 

Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy anh ấy đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh ấy tối nghĩa khó hiểu, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Cuối cùng, tôi vẫn là người mở miệng trước: “Anh muốn nói gì?”

 

“Năm đó tại sao em lại chia tay với anh?”

 

Hóa ra là hỏi cái này.

 

“Em đã nói rồi, em chán rồi.”

 

“Em tưởng anh là thằng ngu thật sao? Em theo đuổi anh hơn hai năm, khi chúng ta yêu nhau, rõ ràng em vui vẻ như vậy. Trước kia là anh quá non trẻ mới tin mấy lời ma quỷ của em.”

 

Giọng điệu của anh ấy không hề gay gắt, nhưng lại khiến lòng tôi chua xót.

 

Trong rất nhiều giấc mơ, tôi mơ thấy Cố Tòng An.

 

Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi, mặt lộ vẻ căm hận.

 

Tôi khóc lóc giải thích với anh ấy: “Cố Tòng An, xin lỗi, em có nỗi khổ riêng.”

 

Nhưng anh ấy luôn cười lạnh: “Khước Khước, đừng lừa người nữa, em tưởng anh là thằng ngốc sao?”

 

Anh ấy đẩy tôi ra, sau đó rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.

 

Hiện tại, đã sáu năm trôi qua.

 

Sao tôi có thể nói ra miệng được đây?