Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ

Chương 9:



Chương 9:  

Đêm đó Cố Tòng An lúng túng lại kiềm chế, thận trọng ôm tôi như nâng niu một báu vật.

 

Chỉ là sau này, tôi luôn cười trêu chọc anh ấy: “Cố Tòng An năm phút.”

 

Những lúc như vậy Cố Tòng An đều sẽ bế tôi lên giường, cho đến khi tôi gào thét xin tha, nói sẽ không bao giờ dám trêu chọc anh ấy như vậy nữa.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Khi tôi đến Mạch Bá, nhân viên lễ tân nói với tôi anh ấy đã hát cả đêm rồi.

 

Có lẽ vì uống quá nhiều, khi tôi bước vào, Cố Tòng An đang nằm trên ghế sofa, dường như đã ngủ thiếp đi.

 

Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngắm nhìn anh ấy như vậy.

 

So với sáu năm trước, dường như anh ấy đã gầy đi rất nhiều.

 

Dù là trong cơn mơ, anh ấy cũng luôn cau mày.

 

Tôi không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của anh ấy, sau đó, ngón tay tiếp tục vuốt xuống dưới, cho đến khi chạm vào môi anh ấy.

 

Ký ức đêm đó ùa về, ngoài ra còn có nhiều ký ức càng xa xôi hơn nữa.

 

Cuối cùng, tôi không nhịn được mà hôn anh ấy.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, nước mắt tôi rơi xuống.

 

“Khóc gì vậy?”

 

Bỗng dưng, anh ấy khẽ mở mắt.

 

Mắt anh ấy rất sáng, trong mắt chỉ có tôi.

 

“Cố Tòng An, em xin lỗi.”

 

Tôi khóc càng lớn hơn.

 

Dường như muốn phát tiết hết tất cả ấm ức, nhớ nhung bao năm qua cho anh ấy nghe.

 

Khóc khóc một hồi, tôi lại không nhịn được mà hôn anh ấy.

 

Anh ấy tức giận đẩy tôi ra, hằn học nói: “Khước Khước, rốt cuộc em coi anh là cái gì? Tình nhân của em sao?”

 

“Không phải, em và Diệp Hiểu Đông đã chia tay từ lâu rồi.” Tôi vội vàng giải thích với anh ấy.

 

“Thật sao? Vậy em dựa vào cái gì mà cho rằng, Cố Tòng An tôi hèn hạ đến vậy? Khi em không cần nữa đá tôi đi, khi em cần chỉ cần vẫy tay một cái, tôi sẽ ba chân bốn cẳng chạy về?”

 

“Xin lỗi, anh phạt em đi, chỉ cần anh đừng bỏ rơi em...”

 

Đáp lại tôi là tiếng thở dài bất lực của anh ấy, và một nụ hôn thật sâu.

 

Như để trừng phạt, môi anh ấy nhanh chóng công thành chiếm đất.

 

Áo sơ mi của tôi trượt xuống, bờ vai trần lộ ra trong không khí, bị anh ấy nhẹ nhàng hôn lên.

 

“Cố Tòng An, đừng...”

 

Tôi đưa tay chống lên n.g.ự.c anh ấy, nhỏ giọng cầu xin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh ấy như đã say, nhưng lại cũng như đang tỉnh táo vô cùng.

 

Chỉ là khi nhìn tôi, đuôi mắt nhuốm một màu đỏ khác thường, giọng nói có chút kìm nén: “Lại muốn từ chối anh, đúng không?”

 

“Không phải...” Tôi vùi đầu vào cổ anh ấy: “Đừng ở đây.”

 



 

Đêm nay, cuối cùng giấc mơ của tôi cũng trở thành hiện thực.

 

Cố Tòng An vô cùng điên cuồng.

 

Anh ấy ghé sát vào tai tôi, hôn nhẹ lên khóe mắt tôi, không ngừng thì thầm xin lỗi.

 

Tôi đẫm lệ cầu xin: “Cố Tòng An, tha cho em...”

 

Mồ hôi nhỏ từ trán anh ấy xuống bên tai tôi, Cố Tòng An nhẹ nhàng dỗ dành: “Khước Khước, ngoan.”

 

Cho đến khi trời hơi sáng, cuối cùng anh ấy cũng ôm tôi ngủ thiếp đi.

 

Tuy nhiên, mới vừa nhắm mắt lại, tôi đã nhận được điện thoại của dì Vương hàng xóm.

 

“Khước Khước, cháu mau về đi, cha cháu nhập viện rồi.”

 

Tôi gần như tỉnh táo lại ngay lập tức, luống cuống tay chân trèo xuống giường, vừa khóc vừa lao ra ngoài.

 

Cha, cha không thể xảy ra chuyện gì...

 

Mẹ đã mất rồi, con chỉ còn lại một người thân duy nhất là cha thôi.

 

Vừa mở cửa ra đã bị Cố Tòng An kéo lại.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Cha em, cha em xảy ra chuyện rồi...”

 

Vừa nói, nước mắt tôi lại rơi xuống.

 

“Đừng sợ, có anh ở đây, anh là bác sĩ.”

 

Vé tàu đã bán hết, Cố Tòng An đề nghị lái xe về.

 

Quê tôi ở một huyện nhỏ, từ nhỏ tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc.

 

Cha mẹ tôi không hề trọng nam khinh nữ, họ cho tôi nền giáo dục tốt nhất cùng với tình yêu thương chân thành nhất.

 

Sau khi mẹ mất, tôi luôn muốn đón cha lên thành phố tôi đang ở.

 

Nhưng cha nói, ông đã quen với quê nhà rồi.

 

Bởi vì ở đây có những kỷ niệm thời trẻ của cha và mẹ.

 

Khi trời tối, cuối cùng chúng tôi cũng đến bệnh viện.

 

Bác sĩ nói, cha tôi bị thủng ruột cấp tính, khuyên chúng tôi nên phẫu thuật ngay sáng mai.