Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ

Chương 10:



Chương 10:  

“Không phải tôi nói chứ, các cô các cậu làm con cái vẫn phải quan tâm đến người già nhiều hơn, bệnh nhân nói đã đau hai ba ngày rồi mới đến, kéo dài quá lâu. Đây là giấy cam kết trước phẫu thuật, các cô cậu xem qua đi.”

 

Lời của bác sĩ khiến tôi vô cùng tự trách.

 

Đều tại tôi không tốt, tôi nên về quê ở với cha mới phải.

 

Mặc dù những công việc làm thêm mà Đường Nhung giới thiệu cho tôi đôi khi cần gặp gỡ khách hàng, nhưng có gì quan trọng hơn cha tôi chứ?

 

Nhìn cha nằm trên giường, đau đớn đến mức mồ hôi ướt đẫm người, tôi như thấy trời sắp sập xuống.

 

May mà có Cố Tòng An.

 

“Đừng sợ, anh đã liên lạc với giáo sư đầu ngành về lĩnh vực này rồi, ông ấy sẽ đến đây ngay thôi, có ông ấy phẫu thuật, khả năng thành công là rất cao.”

 

Sau đó, anh ấy cẩn thận xem giấy cam đoan trước phẫu thuật, giải thích từng điều cho tôi.

 

Anh ấy nói với tôi rằng phẫu thuật không thể đảm bảo thành công 100%, nhưng anh ấy tin rằng bác sĩ nhất định sẽ cố gắng hết sức.

 

Ngoài ra, anh ấy còn bận rộn chạy đi đóng tiền, làm thủ tục nhập viện, đón giáo sư, thảo luận phương án phẫu thuật cho ngày hôm sau...

 

Sau một ngày dài chờ đợi, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.

 

Có lẽ mẹ ở trên trời đang phù hộ cho chúng tôi, ca phẫu thuật diễn ra rất suôn sẻ.

 

Mặc dù cha tôi vẫn phải ở lại phòng hồi sức để theo dõi thêm một thời gian, nhưng bác sĩ nói, trước mắt đã qua giai đoạn nguy hiểm.

 

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại thấy Cố Tòng An ho khan dữ dội.

 

“Cố Tòng An, anh sao vậy?”

 

“Không sao...”

 

Anh ấy mím môi khoát tay, nhưng ngay giây tiếp theo sắc mặt anh ấy đã tái nhợt, cả người ngã xuống.

 

“Nhanh nhanh nhanh, đẩy cáng đến đây, đưa đến phòng cấp cứu ngay.”

 

Lão giáo sư kinh hãi thất sắc, vội vàng chỉ huy.

 

Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đang muốn đi theo lại bị ngăn lại.

 

“Bên phía tiểu Cố đã có tôi, cô cứ lo cho cha cô trước đi.”

 

“Vâng...”

 

Cố Tòng An, anh đừng rời xa em.

 

Em không thể mất cha, cũng không thể mất anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sau một đêm kiểm tra và cấp cứu, cuối cùng cũng có kết quả.

 

Là do làm việc quá sức dẫn đến xuất huyết dạ dày.

 

Bác sĩ nói, nhìn tình trạng của anh ấy, chắc hẳn đã đau dạ dày từ mấy ngày trước rồi.

 

Thêm vào đó, mấy đêm nay anh ấy thức khuya dậy sớm, lao tâm khổ tứ, gắng gượng chống đỡ, nên mới khiến bệnh tình trở nặng.

 

Tôi lập tức nhớ lại những lời Lâm Dĩ Nhu đã nói hôm đó.

 

Cô ấy nói, ở nước ngoài, Cố Tòng An từng phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày do uống nhiều rượu, suýt chút nữa mất mạng.

 

Đêm đó, khi tôi tìm thấy anh ấy ở quán karaoke, hình như anh ấy đã uống rất nhiều.

 

Sau đó, chúng tôi còn có một đêm phóng túng.

 

Tiếp theo là lái xe về quê, anh ấy luôn bận rộn lo lắng cho cha tôi.

 

“Mấy người trẻ tuổi thời nay thật là, chẳng ai biết quý trọng sức khỏe, dù có là sắt đá cũng không chịu nổi cái kiểu làm việc liều mạng như vậy!”

 

Lời bác sĩ khiến tôi cảm thấy áy náy vô cùng.

 

Mấy ngày nay, sắc mặt Cố Tòng An không được tốt, vẫn luôn tái nhợt, cũng không ăn uống đúng giờ, nhưng tôi lại quá bận tâm đến chuyện của cha mà bỏ qua anh ấy.

 

Nhìn anh ấy nằm bất động trên giường bệnh, nước mắt tôi lại trào ra.

 

“Cố Tòng An, anh thật ngốc. Anh khó chịu thì phải nói với em chứ, sao lại không nói cho em biết? Anh đúng là đồ ngốc.”

 

“Còn em thì sao? Chẳng phải em cũng vậy sao?”

 

Anh ấy chậm rãi mở mắt ra.

 

“Nếu lần này anh không đến, em lại định một mình gánh vác mọi chuyện giống như sáu năm trước sao?”

 

Anh ấy đang nói đến chuyện mẹ và dì tôi qua đời.

 

Năm đó, tôi bị cha gọi về nhà gấp.

 

Trước khi về, tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Mãi đến khi về đến nhà tôi mới thấy mẹ đang nằm trên giường hấp hối.

 

Mẹ đã khóc, còn nắm tay tôi, luyến tiếc nhìn tôi: “Con gái bé bỏng của mẹ, từ nay về sau mẹ không thể ở bên con nữa rồi, xin lỗi con, mẹ xin lỗi con...”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Tôi không nhớ rõ lúc đó mình đã khóc nhiều tới mức nào.

 

Sau khi biết được sự thật, điều đầu tiên tôi cảm giác được là sợ hãi.