Tạ Nghiễn: "Họ Mạnh kia, ngươi đi c.h.ế.t đi!"
Sau này cửa tiệm cuối cùng cũng được mở, ta nhờ Tạ Nghiễn cứ nửa tháng đi thu sổ sách và tiền mặt một lần.
Lần đầu trở về mặt hắn đã xanh mét: "Ngươi có ý gì? Không tin ta sao?" Hắn ôm hộp có khóa tức đến nhíu mày.
Ta nhàn nhạt đáp: "Không phải không tin ngươi. Là phòng ngừa vạn nhất."
Tạ Nghiễn gầm lên: "Điều đó có gì khác nhau?"
Ồn ào quá đỗi. Ta lấy ra mười lạng bạc, bịt miệng hắn.
24.
Ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi đến có phần nóng ruột.
Ngày Trưởng tỷ qua đời, trong đầu ta rõ ràng đã lóe lên ánh sáng Thần Ban, và cũng nhìn thấy bức họa thức tỉnh đó. Lúc ấy có một giọng nói bảo ta, ta sẽ cảm ứng được Thần Ban của tất cả người trong Mạnh gia.
Nhưng giờ đây đã hơn hai năm rồi, không hề xuất hiện khung cảnh đó nữa, cũng không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Ta thậm chí bắt đầu nghi ngờ, có lẽ nào đêm đó ta đã bị ảo giác.
May mắn là trong thư hàng tháng của Mạnh Tuyết đều nhắc đến mọi việc trong nhà đều yên ổn, có lẽ chưa đến lúc chăng?
Vài tháng sau, Tứ muội Mạnh Sương xuất giá, gả cho một biểu ca bên nhà ngoại nàng.
Ngày Tứ muội thành thân, Tạ Nghiễn bẻ một cành hoa đào từ bên ngoài mang đến cho ta, nói là để ta vui vẻ một chút.
Ta nhìn hoa đào, nước mắt vô cớ rơi xuống. Ba năm rồi.
Tạ Nghiễn kinh hãi lùi lại theo phản xạ: "Nàng đừng cảm động đến vậy, ta thật sự chỉ là tiện tay bẻ trên đường về thôi."
Ta nói: "Ta muốn ăn đào rồi."
Tạ Nghiễn: "Đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."
Ta liền thật sự đi ngủ.
Ngay khoảnh khắc ta mặc nguyên y phục nằm xuống, nhắm mắt lại. Gió cuốn mây bay. Khung cảnh xa cách ba năm lại xuất hiện, bức họa chậm rãi mở ra.
Lần này lại không phải như ánh sáng phù du, mà là đứng yên trên một bóng hình.
Mạnh Tuyết toàn thân tắm mình trong ánh sáng đỏ, tay cầm bàn tính vàng bước về phía ta.
25.
Ta lao ra khỏi phòng, tìm Tạ Nghiễn: "Ta muốn về Mạnh gia!"
Tạ Nghiễn sững sờ một lúc, có chút hoảng hốt: "Không phải chỉ là quả đào thôi sao? Ta đi tìm cách là được chứ gì!"
Ta nghiêm túc nói: "Không đùa với chàng, ta có chuyện cấp bách."
Hắn thần sắc nghiêm nghị, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, cùng ta vội vã lên đường hướng về phương Nam.
Dọc đường, ta hoàn toàn không nghe được Tạ Nghiễn nói gì với ta, trong lòng có một tiếng nói bảo ta, Mạnh Tuyết sẽ thức tỉnh sau mười ngày nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười ngày, nếu đi đường bộ, hoàn toàn không thể kịp về Mạnh gia. Dù trước đó ta đã nhắc nhở Mạnh Tuyết, nhưng dù sao muội ấy không biết bí mật Mạnh gia, không chừng sẽ bị bại lộ.
Chỉ có thể đi đường thủy.
Ta vừa đề cập với Tạ Nghiễn, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt: "Đi tàu? Ta ta ta... ta không được đâu, ta say sóng!"
Ta lộ vẻ đau lòng: "Vậy không còn cách nào rồi."
Trạm Én Đêm
Mở cửa xe, ta nâng một cước đá hắn xuống, rồi bảo phu xe chạy thẳng đến bến tàu.
Tạ Nghiễn đuổi theo sau xe: "Mạnh Âm, nha đầu tinh ranh nhà nàng có phải đi tư thông bỏ trốn không? Nàng lừa ta!"
Ta: "Cút đi."
Trời cao giúp đỡ, ta thật không ngờ lại bắt kịp một chiếc thuyền chuẩn bị xuống Giang Nam.
Sau chín ngày trôi dạt trên biển, cuối cùng cũng kịp về Mạnh gia vào ngày cuối cùng.
Vừa bước vào cửa nhà, ta liền phát hiện có điều không ổn, khắp phủ vây kín như thùng sắt, tất cả mọi người ai nấy sắc mặt nghiêm trọng.
Ta lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lúc này, Đại bá đột nhiên bước ra, thấy ta lại vẻ mặt không vui: "A Âm? Con về đây làm gì?"
Ta lập tức gượng cười: "Con nhớ mọi người rồi, về thăm một chút."
Lý do này đương nhiên không đủ để thuyết phục, nên sau khi gặp mẫu thân, ta liền bắt đầu bịa ra chuyện ta bị uất ức ở Tạ gia.
"Con không chịu nổi tên công t.ử ham chơi đó dù chỉ một ngày, hắn cả ngày chỉ biết trêu chim dắt ch.ó đi thanh lâu, về đến nhà liền đ.á.n.h đập mắng c.h.ử.i con."
"Còn công gia, cái gì mà Tế tửu Quốc T.ử Giám, danh gia thư hương? Căn bản chẳng hề quan tâm nhi t.ử mình!"
"Cuộc sống như vậy con không thể tiếp tục sống được nữa, con muốn hòa ly với hắn."
Mẫu thân nghe đến hốc mắt đỏ hoe, nhưng lại khuyên ta đừng nên nhắc đến chuyện hòa ly vội.
Ta vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Vì sao?"
Mẫu thân thở dài một tiếng: "Chuyện nói ra thì dài lắm."
26.
Hai năm trước, Mạnh gia vì mở rộng bản đồ kinh doanh, đã tuyển mộ một lô người làm trẻ tuổi mới.
Trong đó có một nam t.ử họ Trương đặc biệt siêng năng khổ luyện, chỉ trong một năm đã leo lên vị trí Tam chưởng quỹ của phân hiệu. Từ đó hắn thường xuyên đến Mạnh gia báo cáo công việc, qua lại nhiều lần, không ngờ, Mạnh Tuyết lại phải lòng hắn. Hai người không chỉ gặp nhau riêng tư, mà còn hẹn ước chung thân.
Cho đến tháng trước, gia đình tính bàn chuyện hôn sự cho Ngũ muội, chuyện này mới bại lộ.
Đại bá phẫn nộ tột cùng, lập tức sai người đ.á.n.h tên Chưởng quỹ đó một trận, đuổi ra khỏi thương hành, lại vội vàng đính ước cho Mạnh Tuyết một mối hôn sự khác.
Mạnh Tuyết biết được liền thề trời thề đất, nhất quyết không lấy người khác, nếu dám ép muội ấy, Mạnh gia hãy chuẩn bị khiêng t.h.i t.h.ể muội ấy lên kiệu hoa.
Mẫu thân xót xa nói: "Tháng này, Ngũ muội muội con bị nhốt trong phòng, gần như không ăn không uống, cả người gầy trơ xương rồi, cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện. Chỉ mỗi tội Đại bá con lại là tính nóng như lửa, càng khuyên càng hỏng việc, cha con cũng thế."
"Chỉ có Tam thúc con là tính tình tốt hơn chút, tối qua đã đến khuyên nhủ rồi, cuối cùng Ngũ muội muội con cũng chịu ăn chút gì đó."