Dị Nữ

Chương 9



Mà Đại tiểu thư Mạnh gia cũng bị chính kẻ trộm đó bắt cóc, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Khi ta ở nhà, những tin tức này bị che đậy kín kẽ, giờ đến Kinh thành rồi, lại lan truyền không sai một ly. Để cuộc sống của ta ở Tạ gia khó khăn, họ thật sự không tiếc tiền của, ngay cả thể diện của chính mình cũng không cần.

Kết quả có thể dự đoán.

Ngày đầu tiên thành thân, ta không đợi được Tạ Nghiễn đến động phòng. Sau đó càng không gặp được mặt hắn.

Công gia và bà mẫu đối xử với ta hòa nhã thì có, nhưng trong lời nói, không tránh khỏi lộ ra một tia lạnh nhạt.

Tạ Nghiễn từ nhỏ đã có tính cách phản nghịch, có lẽ họ vốn hy vọng có thể bàn được một mối hôn sự tốt, cưới một tức phụ có thể trấn áp được nhi t.ử vào nhà. Nhưng ai ngờ Thiên t.ử cao hứng nhất thời, chỉ định một thương nữ. Cộng thêm những lời đồn đó, trong lòng họ chung quy vẫn có một cái gai.

Nhưng danh gia thư hương có một điểm tốt, cho dù họ không thích ta, cũng sẽ không làm khó ta, vì phải duy trì bề ngoài gia hòa vạn sự hưng.

Cho đến ba tháng sau, ta mới gặp chính Tạ Nghiễn.

Hắn mang theo mùi son phấn trên người trở về nhà, nói với ta muốn nạp thiếp, "Ngươi đừng nghĩ Thiên t.ử ban hôn, thì ta phải cùng ngươi tương kính như tân, một đời một đôi phu thê với ngươi chứ?"

"Ngươi chỉ là một thương nữ, có thể gả vào Tạ gia chúng ta là mồ mả tổ tiên phát khói rồi. Thức thời thì cứ làm một con ch.ó biết nghe lời cho ta, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nấy... Ấy, ngươi làm gì đó?"

Tạ Nghiễn đột nhiên hốt hoảng đứng dậy, bởi vì hắn phát hiện ta đã nắm được điểm yếu của hắn.

Ngày đầu tiên gả vào, ta đã phát hiện không ít mánh khóe Tạ Nghiễn để lại trong phòng. Hũ dế, khăn tay son phấn, lồng chim...

Hắn muốn ta khẳng định hắn là một công t.ử ham chơi không học vấn, cả ngày thích chốn ăn chơi hết mình. Nhưng dưới đáy hộp lại giấu một đống sách đã lật nhàu và đề thi Khoa cử đã giải.

Hắn muốn làm quan, nhưng lại không muốn người ta biết hắn muốn làm quan, ta đoán là có liên quan đến cha hắn.

"Ngươi lục lọi đồ của ta?" Tạ Nghiễn giận dữ bùng lên: "Ngươi dựa vào đâu mà đụng vào đồ của ta?"

Trạm Én Đêm

Ta không muốn tranh cãi với hắn. Ta đã đợi ba tháng rồi, không có thời gian nữa.

"Tạ Nghiễn, làm một giao dịch đi, ta giúp ngươi che giấu những điều này, ngươi giúp ta làm một chuyện."

"Giúp ta tìm một sư phụ, ta muốn học làm ăn kinh doanh."

22.

Tạ Nghiễn miễn cưỡng không tình nguyện, nhưng vì ta nắm được nhược điểm của hắn, hễ mở miệng là dọa sẽ mách phụ mẫu hắn, nên chỉ đành đồng ý.

Hắn lầm bầm lầu bầu: "Ngươi một thân nữ nhi, học làm ăn kinh doanh làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không hề suy nghĩ đáp lời hắn: "Để có ngày bị ngươi hưu, cũng có thể tự lực cánh sinh."

Hắn khựng lại: "Điều đó thật sự rất cần thiết."

Ta nói với Tạ Nghiễn, ta có thể cùng hắn làm một đôi phu thê giả, thậm chí giúp hắn che chắn trước mặt song thân. Nạp thiếp cũng không thành vấn đề, nạp bao nhiêu cũng được. Chỉ cần hắn giúp ta.

Hắn không ngờ ta lại không thèm muốn thân thể hắn, lập tức nghĩ đến những lời đồn đó: "Hừm, tên trộm bắt cóc ngươi, chẳng lẽ chính là tình nhân cũ của ngươi sao?"

Ta thuận thế gật đầu: "Ừm, ngươi đoán đúng rồi."

Sắc mặt hắn tối sầm: "Ngươi cũng đủ vô liêm sỉ, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ cần một chiếc giày rách người khác đã mang qua?"

Ta hùa theo: "Vậy nên, mau mau dạy ta làm ăn, rồi sau đó có thể hưu ta đi. Đến lúc đó, ngươi sẽ được tự do."

Tạ Nghiễn tự cảm thấy đã lên thuyền giặc, cũng đành tạm thời nhẫn nhịn, không lâu sau quả nhiên tìm cho ta một Chưởng quỹ trẻ tuổi trở về.

Hắn bảo người đó giả vờ là bằng hữu xấu của hắn, đến nhà tìm hắn chơi, sau đó dẫn vào thư phòng, gọi ta tới dâng trà dâng điểm tâm.

Sau đó một canh giờ, ta liền theo sư phụ học hỏi, hắn đứng bên cạnh quan sát, phòng ta làm chuyện gì mất đạo đức mất danh dự, làm mất mặt Tạ gia.

Mỗi lần sư phụ rời đi, đều để lại cho ta một ít bài tập, bảo ta tự mình luyện tập. Những thứ khác ta đều học rất tốt, chỉ riêng tính toán, luôn tính không đúng.

Tạ Nghiễn châm chọc mỉa mai: "Mới tính toán nhỏ nhoi cũng tính không đúng, ngươi như vậy mà còn muốn làm ăn, buồn cười c.h.ế.t đi được!" Rồi cầm một bàn tính ngồi bên cạnh ta cùng nhau tính.

Ta tính đến lần thứ ba, cuối cùng cũng đúng.

Vừa quay đầu, hắn ở bên cạnh gãi tai gãi má: "Mẹ kiếp, sao càng tính lại càng xa đáp án rồi?"

23.

Thoáng chốc, ta đã ở Tạ gia một năm.

Khoảng thời gian này, ta và Tạ Nghiễn phối hợp ăn ý, hắn che chắn cho ta học tập, ta tài trợ hắn ăn chơi trác táng chọc giận lão cha của hắn.

Kiến thức kinh doanh học được không ít, cũng đến lúc luyện tay rồi, liền mời sư phụ tìm giúp ta một cửa tiệm tốt ở bên ngoài. Ngoài ra, còn phải tuyển mộ vài người thợ giỏi giang. Tất cả những chuyện này ta không thể tự mình đi làm, trong Kinh thành nói không chừng có tai mắt cha ta bố trí. Ta chỉ có thể nhờ cậy Tạ Nghiễn thêm lần nữa.

Ta nói muốn tìm nữ tử, người thông minh, miệng kín, tốt nhất không bị người nhà làm liên lụy.

Tạ Nghiễn cười khẩy: "Trong thanh lâu có rất nhiều, ta quen thuộc, muốn ta tìm cho ngươi vài người không?"

Ta mở to mắt: "Thật sao?"