Dù rằng hôm đó Thẩm Dự đã cố gắng hết sức để chối bỏ mối quan hệ với thứ muội.
Nhưng những người có mặt cũng không phải kẻ ngốc, ai nấy đều đã nhìn ra manh mối.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, lời đồn về ba người chúng ta đã lan truyền ra khắp nơi.
Ai ai cũng bàn tán về việc đứa trẻ trong bụng thứ muội là của ai.
Có người nói là của Thẩm Dự, có người lại bảo là của công tử nhà họ Lưu.
Cũng có người mỉa mai, thứ muội phóng đãng như vậy, e là đã từng tư thông với không ít người.
Đứa trẻ trong bụng nàng ta, chưa chắc đã là của một trong hai người kia đâu.
Nghe những lời đồn này, thứ muội tức giận đến mức đập vỡ hết những món đồ quý giá ở trong phòng.
Trong phủ có thể nói là gà bay chóa sủ-a, chẳng hề yên ổn.
Tối hôm đó, phụ thân ta, người vốn đang bận rộn sự vụ ở bên ngoài, vội vàng trở về phủ, thế nhưng trực tiếp xông thẳng vào viện của ta.
Vừa gặp, ông ta liền giáng cho ta một cái bạt tai.
"Nghịch nữ! Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Ai cho phép con mang chuyện thứ muội có thai nói cho thiên hạ biết? Con đúng là hồ đồ rồi!"
Nhìn khuôn mặt tức giận của phụ thân, ta cười lạnh, phản bác ngay lập tức:
"Phụ thân có phải vào nhầm viện, trách lầm người rồi không? Rõ ràng là thứ muội không biết giữ mình, châu thai ám kết, mang thai đứa con hoang chẳng biết là của ai, làm mất hết mặt mũi nhà họ Thịnh. Vậy mà người lại quay sang trách con?"
Có lẽ không ngờ một đứa con gái luôn ngoan ngoãn như ta lại dám phản kháng, khuôn mặt phụ thân ta đỏ bừng vì tức giận, vội vàng quát lên:
"Ai nói đó là con hoang, rõ ràng là của Thẩm Dự…"
Lời còn chưa dứt, ông ta bỗng nhiên im bặt.
Ta nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt lạnh lẽo như dã thú trong rừng sâu.
Phải, ta đã đoán đúng.
Phụ thân ta vẫn luôn biết chuyện giữa thứ muội và Thẩm Dự.
Thậm chí, đây còn là kế hoạch do chính ông ta bày ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kiếp trước, khi ta bị vu oan là ức h-iếp thứ muội ở gác xép trong buổi tiệc sinh thần, ta đã từng vội vàng đi tìm phụ thân để giải thích.
"Đồ vô liêm sỉ! Còn oan uổng gì nữa chứ? Hôm nay con đánh thứ muội, bao nhiêu người đều tận mắt chứng kiến! Còn dám mở miệng nói mình bị oan? Ta thấy con chẳng khác gì người mẹ ác độc của con, kiêu ngạo quá lâu, đã quên mất bản thân mình là ai rồi! Người đâu, nhốt nó lại, không cho phép nó bước ra ngoài nửa bước!"
Ta ôm nửa bên mặt sưng đỏ, ngã quỵ xuống đất, kh-iếp sợ đến mức không thốt nên lời.
Năm đó, mẫu thân ta đã tiêu tốn toàn bộ gia sản để giúp phụ thân thăng quan tiến chức.
Sau khi đỗ đạt, ông ta đối xử với mẫu thân vẫn rất tốt, không chỉ từng mở tiệc tại gia để cảm tạ công lao của mẫu thân, mà còn thề non hẹn biển, rằng cả đời này sẽ không tái giá, cũng sẽ không để ai đe dọa đến địa vị của ta ở trong phủ.
Chỉ vì hai chuyện này, thế gian đều ca ngợi phụ thân ta là người trọng tình trọng nghĩa, chính nhân quân tử.
Cũng nhờ danh tiếng ấy, ông ta mới có thể từng bước thăng tiến trên quan trường.
Nhưng hôm nay, tại sao chính ông ta lại nói ra những lời độc địa như vậy về mẫu thân chứ?
Ta không hiểu, chỉ ngây ngốc để người hầu kéo vào phòng rồi nhốt lại.
Mãi đến tối, di nương mới đến phòng ta, cho ta một câu trả lời.
Lúc đó, bà ta mặc bộ y phục màu xanh lục mà mẫu thân ta thường mặc khi còn sống.
Đó là trang phục chỉ có duy nhất chính thất mới được mặc, sang trọng quý phái, ung dung hoa lệ.
Chiếc eo thon gọn càng làm tôn lên dáng vẻ yểu điệu của bà ta.
Rõ ràng là dáng vẻ liễu yếu đào tơ, mong manh như thể một cơn gió có thể thổi ngã, nhưng lời nói ra lại không khác gì rắn rết:
"Ta cứ tưởng ngươi sẽ khác, nhưng xem ra ngươi chẳng khác gì mẫu thân ngươi, cả hai người đều vô dụng y như nhau."
Ta vội vàng bò dậy, lao đến chỗ bà ta:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Ngươi… ngươi nói gì? Ai cho phép ngươi mặc y phục của mẹ ta!"
Bà ta nghiêng người tránh đi, nhìn ta ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật, liền bật cười giễu cợt:
"Tất nhiên là lão gia cho phép ta mặc rồi. Không chỉ có vậy, toàn bộ tài sản mà mẫu thân ngươi để lại, sau này cũng đều là của ta. Ngươi có biết, để có được ngày hôm nay, chúng ta đã chờ bao lâu không? Gần 20 năm đấy!"
Nói rồi, bà ta bước đến bên cạnh bàn, rót đầy một chén trà, động tác đoan trang tao nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng tàn nhẫn độc ác.
"Năm đó, ta và lão gia là thanh mai trúc mã, chính mẫu thân ngươi đã bất chấp cắt đứt quan hệ với người trong nhà, chỉ để gả cho lão gia. Gả thì gả thôi, ai bảo ta và lão gia mệnh khổ chứ, sinh ra trong một gia đình bần hàn. Thực ra, ta và lão gia cũng hiểu rằng việc kết hôn với mẫu thân ngươi sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ của lão gia. Nếu đã như vậy, dù chỉ là làm thiếp, ta cũng cam lòng."
"Nhưng ngươi có biết người nhà ngoại tổ phụ của ngươi quá đáng đến mức nào không? Bọn họ không cho lão gia cưới ta, còn ép lão gia phải đuổi ta đi! Bắt nạt lão gia thế yếu, ép đến mức lão gia phải quỳ xuống đất trước mặt bao nhiêu người, bọn họ mới chịu để ta ở lại. Từ đó về sau, đám nô bộc trong nhà đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đợi. Những ngày như vậy, chúng ta đã phải chịu đựng suốt mấy chục năm. Cuối cùng, chúng ta cũng đợi được một cơ hội tốt."