Đích Thứ Khác Biệt

Chương 4



Nói đến đây, di nương bèn cười khẩy một tiếng.

"Người ta thường nói phụ nữ sẽ phải bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chếc khi sinh con, mà ranh giới đó của mẫu thân ngươi, chúng ta đã bỏ ra 200 lượng bạc trắng để khiến bà ta không thể qua khỏi."

Ta ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn bà ta.

"Mẫu thân ta..."

Di nương mỉm cười.

"Đúng vậy, mẫu thân ngươi là do chúng ta hại chếc. Ban đầu, ngươi cũng nên cùng mẫu thân ngươi xuống ho-àng tu-yền, nhưng lão gia lại nói nhà ngoại tổ phụ ngươi luôn coi thường ông ấy, nếu cả hai mẹ con ngươi đều chếc sạch, không chừng bọn họ sẽ sai người đòi lại toàn bộ của hồi môn, vì thế chúng ta mới để lại cho ngươi một mạng."

"Bao năm qua, chúng ta luôn dỗ dành ngươi, lợi dụng ngươi, để ngươi giúp con gái chúng ta mở đường, giúp lão gia có được danh tiếng tốt.”

“Bây giờ, thời cơ đã đến rồi."

Nhìn ánh mắt độc ác của di nương, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Hóa ra tất cả những gì trước đây đều là hư ảo.

Phụ thân mà ta luôn kính trọng đã giếc mẫu thân ta, người thứ muội mà ta yêu thương như ruột thịt ngày ngày chỉ biết lợi dụng ta.

Tất cả... đều là giả dối.

Những chuyện cũ như một cơn gió lạnh thổi qua khiến lòng người rét buốt.

Ánh nến bập bùng phản chiếu gương mặt của phụ thân ta, lúc sáng lúc tối.

Ông ta bỗng thở dài một hơi.

"Ninh Nhi, con nghĩ rằng làm cho thứ muội con mất mặt thì con sẽ được lợi sao?"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Phải biết rằng, Thẩm Dự chưa từng thật lòng với con. Hôm nay con đắc tội với nhà mẹ đẻ, nếu sau này gả vào nhà họ Thẩm, bọn họ sẽ coi con là kẻ dễ bắt nạt. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, e là sẽ không có ai đứng ra giúp đỡ con đâu."

Lời của phụ thân giống như một lời nguyền rủa.

Đêm đó, ta liền gặp ác mộng.

Trong mộng, dường như mẫu thân ta đang sinh con.

Máu tươi đỏ thẫm thấm đẫm ga giường, bà ấy vùng vẫy cầu cứu, nhưng không một ai giúp đỡ.

Ta gào khóc lao về phía bà ấy, nhưng người đang sinh lại biến thành ta.

Lúc này, bên giường đứng đầy người — phụ thân ta, Thẩm Dự, thứ muội, di nương.

Từng người từng người đều mặt không cảm xúc, như thể đang chờ đợi ta chếc đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi tỉnh dậy, ta mồ hôi lạnh đầm đìa, áo trong ướt sũng.

Ta có linh cảm, không thể chờ đợi thêm nữa, phải nhanh chóng thoát thân. Nếu sau này thật sự gả vào nhà họ Thẩm, ta sẽ đi vào vết xe đổ của mẫu thân, bị bọn họ liên thủ hại chếc.

Đêm dài se lạnh, ta đứng bên giường nhìn ra ngoài sân. Hải đường trong viện đang nở rộ.

Đó là loài hoa mà thứ muội thích nhất, đỏ rực kiều diễm, cũng giống như con người nàng ta.

Quả thật khiến cho người ta chỉ muốn phá hủy ngay lập tức.

Hôm sau, ta cố tình trang điểm tiều tụy, đi đến Thẩm phủ.

Nghe nói Thẩm Dự đã bệnh mấy ngày nay.

Phụ mẫu nhà họ Thẩm thấy ta đến thì vô cùng niềm nở, nhưng sự niềm nở đó lại có chút gượng gạo, lộ vẻ chột dạ.

Nói họ hoàn toàn không biết chuyện con trai mình đã làm thì chắc chắn là không thể.

Giờ đây sự việc đã ầm ĩ đến mức này, họ cũng chỉ có thể giả vờ như không hề hay biết.

Chẳng lẽ nhà họ Thịnh thực sự sẽ vì một thứ nữ mà cắn chặt không tha nhà họ Thẩm, tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, còn phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai phủ?

Dù ngày đó có đến thì sao chứ? Chỉ cần ta – đích nữ của Thịnh phủ – bằng lòng gả vào nhà họ Thẩm, những lời đồn bên ngoài tự nhiên sẽ tan thành mây khói.

Quả nhiên, vừa ngồi xuống, Thẩm mẫu đã nắm lấy tay ta, ân cần hỏi han:

“Ninh Nhi à, dạo này trông sắc mặt của con không được tốt lắm, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Ở chỗ bá mẫu có một cây nhân sâm thượng hạng, lát nữa ta sẽ bảo người mang sang phủ con.”

Những lời này vừa hay rất đúng ý ta, ta vội vàng cầm khăn tay lên che miệng, rưng rưng nước mắt:

“Bá mẫu, người không cần phải làm như vậy đâu ạ, dạo gần đây trong phủ con chẳng yên ổn được ngày nào… Haizz, thôi bỏ đi, con không nói nữa. Hôm nay con đến là để gặp Thẩm Dự, có vài chuyện con muốn hỏi huynh ấy.”

Trông thấy dáng vẻ này của ta, sắc mặt Thẩm phụ Thẩm mẫu lại trắng thêm mấy phần, vội vàng nói:

“Ninh Nhi à, có phải con nghe được tin đồn gì rồi không? Con ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng. Thời buổi này, yêu ma quỷ quái gì cũng có. Nhưng con yên tâm, nhà họ Thẩm chúng ta chỉ nhận con làm con dâu thôi.”

Nghe vậy, ta cúi đầu thấp hơn, giọng nói có chút chần chừ:

“Con và Thẩm Dự từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, những lời đồn nhảm liên quan đến thứ muội kia, con đương nhiên sẽ không để ở trong lòng."

Phụ mẫu nhà họ Thẩm nghe xong bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ là…”

Ta ngước mắt lên, trong giọng nói có chút do dự.

"Bây giờ bên ngoài đồn đãi ầm ĩ quá, hôm nay trước khi ra khỏi cửa, có tiểu thư nhà khác còn hỏi con chuyện này có thật không… Hu hu hu..."