Nàng ấy từ nhỏ đã đi theo ta, cũng là người không thể nhìn ta bị chịu ấm ức.
Lúc phụ thân đánh ta, nàng ấy đứng ra che chắn.
Khi di nương nói ra chân tướng, nàng ấy ở bên cạnh an ủi.
Thậm chí, khi ta bị thứ muội siết cổ đến chếc, nàng ấy vẫn cố gắng giãy giụa muốn cứu ta.
Đáng tiếc, nàng ấy quá yếu đuối, không thể cứu nổi ta.
Chưa kịp để thứ muội ra tay, nàng ấy đã tự đập đầu vào khung cửa, quyên sinh để đi theo ta.
Ta nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn của Hạnh Nhi, trong lòng khẽ thở dài.
Chủ nhân quá yếu đuối, người hầu bên cạnh cũng không tránh khỏi việc phải chịu khổ.
Kiếp này sẽ không như thế nữa, ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho cả hai chúng ta.
Chiều tối, Hạnh Nhi vội vàng quay trở lại.
Nàng ấy trước tiên báo rằng thư đã gửi đi, sau đó ghé sát vào tai ta thì thầm:
“Tiểu thư, nô tỳ thấy đám bà tử bên người di nương đang thu dọn đồ đạc, e rằng sắp đi đâu đó.”
Tay ta khựng lại giữa không trung khi đang cầm tách trà.
Chuyện ta từng dự đoán cuối cùng vẫn xảy ra.
Lần này thứ muội không thể hãm hại ta mà còn tự hủy danh tiếng của mình.
Di nương và phụ thân không còn cách nào khác.
Bọn họ chỉ có thể tạm thời trấn an thứ muội, rồi từ từ chờ đợi.
Chờ đến khi ta gả vào nhà họ Thẩm, họ sẽ giở trò, giống như cách họ đã giếc mẫu thân ta mà không ai hay biết.
Đến lúc đó, thứ muội cũng thuận lợi sinh con, Thẩm Dự tất nhiên sẽ tin rằng đứa bé là của mình.
Khi đó, muốn đưa thứ muội vào cửa, chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Đáng tiếc, ta sẽ không để bọn họ như ý.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm phụ Thẩm mẫu dẫn theo Thẩm Dự đi đến Thịnh phủ.
Dù thứ muội đã mất hết danh tiếng, nhưng nhà họ Thẩm và nhà họ Thịnh dù sao cũng là danh môn vọng tộc ở đất này.
Hơn nữa, nhà họ Thẩm còn muốn mượn chuyện lần này để cứu vớt thanh danh đã rơi xuống đáy vực của mình. Vì thế, hôm nay họ đến cầu hôn vô cùng rình rang.
Lễ vật, sính lễ bày kín sân, nào là hồng hạc, nhạn cưới, vàng bạc châu báu…
Thẩm phụ Thẩm mẫu khi trông thấy ta thì lại càng thêm vui mừng.
Nhìn thái độ của nhà họ Thẩm như vậy, phụ thân liền nhỏ giọng hỏi ta:
“Dựa vào việc hủy hoại danh tiếng của thứ muội con nên con mới có được mối hôn sự này, Ninh nhi, con hài lòng rồi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nghe vậy liền nở nụ cười.
“Phụ thân nói gì vậy? Rõ ràng là phụ thân dạy con không nghiêm, để thứ nữ chen chân vào mối hôn sự của đích nữ, còn hoài thai đứa con của vị hôn phu của đích nữ, vậy mà nhà người ta vẫn không cần muội ấy, bôi tro trát trấu làm mất hết mặt mũi của Thịnh phủ. Con có gì mà hài lòng hay không? Chỉ là so với thứ muội không biết xấu hổ kia thì vẫn tốt hơn một chút thôi.”
Phụ thân hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ mong sau này con đừng có mà hối hận.”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ta đương nhiên sẽ không hối hận, vì ta vốn dĩ cũng không định gả cho Thẩm Dự.
Ngoài phủ pháo nổ vang trời, báo hiệu đã đến giờ dùng ngọ thiện.
Thẩm Dự miễn cưỡng cùng ta ngồi vào bàn. Hắn dù đã lén lút qua lại với thứ muội từ lâu, thậm chí cả hai cũng đã có quan hệ vợ chồng, tất nhiên trong lòng vẫn còn thích nàng ta.
Chỉ là lúc này, hắn vẫn đang hoài nghi, lại bị lời đồn trói buộc, đành phải giả vờ hòa hợp với ta.
Nhìn khuôn mặt gầy đi trông thấy của hắn, ta âm thầm suy tính trong lòng — một lát nữa khi vở kịch bắt đầu, hắn sẽ đứng về phía ai đây?
Rượu qua ba tuần, bóng dáng của Hạnh Nhi khẽ lướt qua trước mặt ta.
Ta lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thứ muội tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, vừa khóc vừa lao vào từ cửa lớn.
Phía sau còn có công tử nhà họ Lưu si tình theo sát.
Thẩm Dự không thể ngồi yên, lập tức đứng bật dậy định đi về phía thứ muội. Nhưng chưa kịp đi được mấy bước đã bị Thẩm mẫu quát lớn:
"Thẩm Dự! Đứng lại! Con không thấy Liên Nhi đang đi cùng công tử nhà họ Lưu sao? Con còn định lại gần làm gì?"
Thẩm Dự bị lời của Thẩm mẫu trấn áp, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía thứ muội.
Thứ muội dường như đã lén chạy trốn ra ngoài, xiêm y vốn chỉnh tề giờ đã phủ đầy bụi bẩn, tóc tai rối loạn, trên mặt còn mang theo nước mắt.
Nàng ta không để ý đến ai khác, chỉ một mạch đi về phía Thẩm Dự. Đến khi đứng trước mặt hắn, mắt nàng ta đỏ hoe, giọng khàn đặc hỏi:
"Bọn họ nói gì ta đều không tin... Dự ca ca, chàng thật sự không cần thiếp nữa sao?"
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Mọi người đều không ngờ rằng thứ muội lại dám trực tiếp vạch trần lớp giấy mỏng che giấu sự thật này ngay trước mặt bao người.
Người đầu tiên phản ứng lại là phụ thân, ông ta đập mạnh xuống bàn một cái, giận dữ quát:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đưa Nhị tiểu thư xuống đi!"
Ông ta lo nhất chính là thứ muội không nhịn được mà làm ầm lên, vì thế mới bảo di nương đưa nàng ta đi.
Không ngờ hôm nay nàng ta lại chạy về. Giờ muốn đưa đi e rằng đã muộn rồi.
Lúc bị gia đinh lôi đi, thứ muội vẫn không ngừng gào khóc:
"Dự ca ca! Đứa bé là của chàng! Chàng tin thiếp đi mà! Thiếp chỉ yêu một mình chàng thôi! Dự ca ca…"
Thẩm Dự đau khổ vô cùng, dù Thẩm mẫu ở bên cạnh nghiêm giọng bảo hắn đừng hồ đồ, nhưng hắn vẫn vùng khỏi tay bà ta, chạy đến bảo vệ thứ muội.
"Mẫu thân, con tin Liên Nhi! Nàng ấy chỉ có một mình con mà thôi! Đứa bé trong bụng nàng ấy là của con!"