Đích Thứ Khác Biệt

Chương 5



Thấy ta bật khóc, Thẩm phụ cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

“Đều là những lời đồn vô căn cứ! Toàn là tin nhảm nhí! Thẩm Dự từ nhỏ đã đính hôn với con, làm gì có ai khác nữa chứ? Ta thấy mối hôn sự giữa con và Dự Nhi không thể trì hoãn thêm được nữa! Ngày mai ta sẽ đến Thịnh phủ để cầu hôn, ngày mai ta sẽ đi ngay lập tức!”

Thẩm mẫu cũng vội vàng đứng dậy nói:

“Đúng vậy, miệng đời thật đáng sợ, ngày mai chúng ta sẽ đến Thịnh phủ để cầu hôn.”

Ta vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Thẩm mẫu.

“Bá mẫu, con hiểu rõ tấm lòng của hai người, chỉ là không biết Thẩm Dự, huynh ấy có đồng ý hay không… Bởi vì từ sau chuyện ngày hôm đó, huynh ấy chưa từng đến tìm con.”

Thẩm mẫu lúc này đang tức giận đến mức bốc hỏa, nghe vậy liền buông lời cay nghiệt:

“Con yên tâm, Thẩm Dự nhất định sẽ đồng ý. Trước đây nó hồ đồ, bị người ta gài bẫy, nhưng nếu còn có lần sau, nhà họ Thẩm chúng ta cũng sẽ không tha cho nó!”

Lúc này ta mới giả vờ thở phào nhẹ nhõm một hơi, làm ra vẻ lơ đãng nói:

“Nếu ngày mai Thẩm Dự có thể đến, thì về sau, khi có vị tiểu thư quyền quý nào nhắc đến chuyện này, con hoàn toàn có thể tự tin đáp lại rồi.”

Thẩm phụ Thẩm mẫu lập tức tỏ rõ thái độ:

“Nó nhất định phải đến! Hơn nữa phải đến thật rình rang!”

Ta lúc này mới khẽ mỉm cười, yên tâm quay trở về Thịnh phủ.

Vì muốn ngày mai đám cháy có thể bùng lên thật lớn, ta cố ý dặn hạ nhân trong phủ vừa đi vừa hô lớn khi đến viện của phụ thân để báo tin.

Mong rằng thứ muội sẽ nghe thấy…

Quả nhiên, vừa nghe tin ngày mai nhà họ Thẩm sẽ đến để cầu hôn, thứ muội liền hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, túm lấy một tên hạ nhân, vội vàng hỏi:

“Thẩm phủ cầu hôn ai? Cầu hôn ai?”

Hạ nhân lúng túng không dám trả lời.

Ta bèn bước lên phía trước, mỉm cười vô cùng rạng rỡ.

“Tất nhiên là ta rồi, thứ muội.”

Thứ muội nghe xong, đôi mắt lập tức đỏ hoe vì tức giận.

“Chàng ấy yêu ta! Từ đầu đến cuối đều là ta! Chàng ấy sẽ không cưới ngươi đâu!”

Từ sau bữa tiệc sinh thần ngày hôm đó, lớp mặt nạ giữa hai chúng ta đã bị kéo xuống, nàng ta thậm chí còn lười giả vờ.

Ta ghé sát vào tai nàng ta, nhỏ giọng thì thầm:

“Thế thì sao chứ? Người có hôn ước với huynh ấy là ta, cuối cùng huynh ấy cũng chỉ có thể cưới ta mà thôi.”

“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thứ muội tức giận đến mức phát điên, giơ tay định nhào đến cào ta, đám hạ nhân xung quanh có cố gắng ngăn cản cũng không được.

Màn náo loạn này đã kinh động đến phụ thân và di nương.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Di nương vội vàng giữ chặt lấy thứ muội đang phát điên, còn phụ thân thì nhìn ta với vẻ mặt âm trầm.

“Con đến nhà họ Thẩm rồi?”

Ta nở nụ cười dịu dàng.

“Vâng thưa phụ thân. Hiện tại lời đồn bên ngoài huyên náo như vậy, với tư cách là vị hôn thê của Thẩm Dự, con phải đích thân đi hỏi cho rõ ràng. Không ngờ sau khi con hỏi xong, nhà họ Thẩm lại quýnh lên, nói rằng nhà họ là danh môn thế gia, khó tránh khỏi bị yêu ma quỷ quái nhòm ngó. Vì thế, để phòng ngừa rắc rối, họ muốn đẩy nhanh hôn sự giữa con và Thẩm Dự càng sớm càng tốt."

Thứ muội nghe đến đây liền không chịu nổi, ôm lấy di nương khóc lóc đòi gặp Thẩm Dự.

Phụ thân hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó lại dùng ánh mắt u ám nhìn ta.

“Ninh Nhi đã trưởng thành rồi, biết tự lo liệu chuyện của mình, thế cũng tốt.”

Nói xong, ông ta liền dặn dò hạ nhân chuẩn bị thật chu đáo.

Thái độ của phụ thân và di nương khiến ta không thể đoán được bọn họ đang toan tính điều gì.

Nếu nói trong phủ này còn điểm yếu nào mà ta có thể lợi dụng, thì chỉ còn thứ muội – kẻ đầu óc không quá thông minh kia.

Ta chỉ hy vọng ngày mai nàng ta có thể làm loạn một trận, khiến tất cả mọi người đều biết chuyện giữa nàng ta và Thẩm Dự, để ta có thể thoát thân.

Chỉ là không hiểu sao, trong lòng ta vẫn có chút bất an.

Mẫu thân, người sẽ phù hộ cho con chứ?

Phù hộ để hai mẹ con ta có thể báo thù rửa hận.



Gió ngoài cửa sổ thổi qua, cuốn theo từng trang của cuốn Dữ Quân Thư ở trên bàn, như thể muốn nhắc nhở ta điều gì.

Sau một hồi trầm tư, ta gọi nha hoàn thân cận là Hạnh Nhi đến, thì thầm bên tai nàng ấy mấy câu.

Sau đó, ta viết một phong thư, bảo nàng ấy lập tức rời đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi đỏ bừng, nàng ấy vỗ n.g.ự.c cam đoan với ta.

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết vị Lưu công tử kia, nô tỳ biết nên nói như thế nào mà.”

Dáng vẻ lanh lợi của nàng ấy khiến hốc mắt ta cay cay.

Kiếp trước ta ngây thơ không hề hay biết, người trong phủ sớm đã bị di nương và phụ thân thay thế hết.

Đến ngày ta chếc, không một ai đứng ra nói giúp ta, cũng chẳng có ai ra tay cứu giúp ta.

Chỉ có duy nhất Hạnh Nhi.