Đích Thứ Khác Biệt

Chương 8



Cho dù có là chính thất của danh gia vọng tộc, nếu xúi giục nữ nhi chủ động dây dưa với nam nhân khác, cũng sẽ bị trừng trị một cách nghiêm khắc, huống chi chỉ là một di nương nhỏ bé?

Hôm đó, khi Lưu phu nhân nghe được chuyện này, liền túm lấy tóc của di nương rồi tát mạnh một cái.

Vừa đánh, bà ấy vừa chửi: "Đồ tiện nhân! Hóa ra là do ngươi giở trò sau lưng! Ta đã nói rồi, con gái nhà ai tự dưng lại có suy nghĩ như vậy, hóa ra là do ngươi, một di nương hèn mọn lại dám đi bày mưu tính kế người khác! Ngươi thật to gan! Dám xúi giục con gái ngươi quyến rũ con trai ta, hủy hoại danh dự nhà họ Lưu! Đích nữ nhà họ Thịnh ngươi có quản hay không? Nếu ngươi không quản, hôm nay ta sẽ tố cáo lên quan phủ!"

Ta lập tức bước tới trấn an bà ấy: "Lưu phu nhân, xin hãy bớt giận, không đáng để ngài phải bẩn tay. Một thiếp thất dám xúi giục con gái nhà họ Thịnh như vậy, ta sẽ lập tức đuổi bà ta đi ngay."

Nói rồi, ta vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân bịt miệng di nương lại, đưa bà ta đến thôn trang ở dưới quê.

Lúc này Lưu phu nhân mới hừ lạnh một tiếng, kéo Lưu công tử rời đi.

Đáng buồn thay, thứ muội chẳng hề bận tâm đến chuyện này. Nhân lúc Lưu phu nhân đánh đập di nương, nàng ta lại lén theo Thẩm Dự bỏ trốn. Có một đứa con gái như vậy, thật đáng thương cho di nương, bao nhiêu năm nhẫn nhục chịu đựng cuối cùng lại hóa thành công cốc.

Kể từ ngày phụ nhân hộc máu, bệnh tình của ông ta càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Ta ngày đêm túc trực bên giường hầu hạ phụ thân.

Có lần, A Hạnh đi mua đồ về, nhỏ giọng nói với ta:

"Tiểu thư, bên ngoài ai cũng khen người là một đứa con gái hiếu thuận đó!"

Ta chỉ cười mà không đáp. Chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Dưới chân thiên tử, lại liên quan đến ba gia tộc quyền quý, sớm muộn cũng sẽ có kết cục rõ ràng.

Ta không quan tâm đến quan chức hay bổng lộc gì đó, ta chỉ mong có thể bảo toàn chính bản thân mình.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Quả nhiên, mấy ngày sau, quan viên triều đình mang thánh chỉ đến Thịnh phủ.

Chuyện thứ muội và Thẩm Dự bỏ trốn cuối cùng cũng bị nhà họ Lưu bẩm báo lên Hoàng Thượng.

Phụ thân bị cách chức.

Còn bên phía nhà họ Thẩm, Thẩm phụ đại nghĩa diệt thân, lập tức tuyên bố trục xuất Thẩm Dự ra khỏi gia phả, từ nay nhà họ Thẩm không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Vị đại nhân tuyên chỉ còn nói, hôm đó Hoàng Thượng nghe tin liền nổi trận lôi đình, trách mắng Thịnh đại nhân không biết dạy con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ban đầu tội còn nặng hơn nữa, nhưng nhờ Quận Chúa nương nương khen ngợi ta hiếu thuận, lại vô cớ bị liên lụy, nên Hoàng Thượng mới tha cho Thịnh phủ khỏi bị trừng phạt.

Ta quỳ xuống đất dập đầu thật sâu.

Khoảnh khắc này, tâm tư đè nặng suốt hai kiếp của ta cuối cùng cũng buông xuống.

Sau khi vị đại nhân tuyên chỉ kia rời đi, ta đến thăm phụ thân vẫn còn đang hôn mê.

Dưới sự chăm sóc của ta, ông ta ngủ ngày càng lâu hơn.

Nếu có một ngày ông ta tỉnh lại, ta nhất định phải nói cho ông ta biết.

Danh tiếng, quả thực là một thứ rất hữu dụng.

Năm xưa, ông lợi dụng mẫu thân ta, đổi lấy tiếng thơm đền ơn đáp nghĩa, từ đó mà từng bước thăng tiến trên quan trường.

Mà nay, ta cũng đã vì mình mà giành được tiếng thơm là ‘hiếu nữ’, thuận lợi thoát khỏi vũng bùn đáng ghê tởm này.

Xuân đi thu đến, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua. Hoa hải đường trong sân đã rơi rụng đầy đất, còn hoa cúc mà mẫu thân yêu thích lại đang nở rộ. Ta tính toán ngày tháng, rồi quay sang A Hạnh:

"Ngừng thuốc đi."

A Hạnh hơi sững sờ, sau đó liền gật đầu đáp lời.

Ta nhìn về phía chân trời, nơi mây trôi lững lờ, khẽ thở dài một tiếng.

Thịnh phủ giờ đây đã nằm gọn trong tay ta.

Có những chuyện, đến lúc phải kết thúc rồi.

Buổi tối, ta dẫn theo mấy hạ nhân đã ký khế ước bán thân đến thôn trang của di nương, nơi thứ muội đang ẩn náu chờ sinh.

Thứ muội bụng đã to vượt mặt, gương mặt tiều tụy hốc hác.

Vừa trông thấy ta, nàng ta thoáng sững sờ, sau đó liền hét lên:

"Thịnh Mục Ninh, sao ngươi lại biết ta ở đây? Ngươi đến là để chế giễu ta đúng không?!"