Đích Thứ Khác Biệt

Chương 9



Ta nhìn nàng ta, mỉm cười nhạt nhẽo.

"Ta vẫn luôn biết ngươi đang ở đây. Không chỉ thế, ta còn biết Thẩm Dự đã bỏ rơi ngươi rồi."

Sắc mặt thứ muội lập tức thay đổi, giọng gào thét điên cuồng:

"Có phải là do ngươi làm không? Có phải là ngươi hại ta không? Ngươi lại đi quyến rũ Dự ca ca có đúng không? Ta biết mà! Nếu không phải do ngươi, sao chàng ấy lại bỏ rơi ta chứ!"

Ta bật cười chế giễu.

"Đương nhiên là không. Loại nam nhân như Thẩm Dự, gặp chuyện chỉ biết vứt bỏ ngươi giữa đường, có cho không ta cũng chẳng cần. Ngươi nên cảm ơn ta, nếu không phải ta cho người đến cứu ngươi, thì ngươi đã chếc từ lâu rồi."

Thứ muội trừng mắt nhìn ta, nụ cười chứa đầy sự châm chọc.

"Chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn ngươi sao? Ngươi mà có lòng tốt như vậy ấy hả? Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nhắm vào đứa bé trong bụng ta?!"

Nghe vậy, di nương đột nhiên giật mình, hoảng hốt đứng chắn ở trước mặt nàng ta.

"Thịnh Mục Ninh, ngươi... ngươi..."

Nhìn dáng vẻ run rẩy sợ hãi của di nương, ta không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Di nương, hóa ra bà cũng biết sợ sao? Năm đó, có phải mẫu thân ta cũng từng sợ như vậy, đúng không?"

Di nương tay run rẩy, chỉ thẳng vào ta, giọng lạc đi vì kinh hoảng.

"Sao ngươi biết được! Ngươi làm sao có thể biết được chuyện đó! Không thể nào, ngươi không thể nào biết được!"

Ta bước từng bước về phía bà ta.

"Dĩ nhiên là mẫu thân ta nói cho ta biết rồi. Năm đó, bà ấy chếc quá thảm. Đặt cược cả gia sản, đánh đổi cả cuộc đời, cuối cùng lại làm áo cưới cho kẻ khác. Bà ấy chếc không nhắm mắt, nên đã quay về tìm bà để báo thù đấy."

Di nương sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất.

Nhân cơ hội đó, đám hạ nhân liền kéo thứ muội đi.

Trong phút chốc, tiếng gào khóc thê lương của thứ muội, cùng tiếng thét xé lòng của Di nương vang vọng khắp nơi.

Tựa như tiếng kêu ai oán của mẫu thân ta vào ngày bà ấy lâm bồn năm xưa.

Lòng ta chợt cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Hét đi, khóc đi, hét thật to và khóc thật to vào.

Giống như mẫu thân ta năm đó, giống như ta đã từng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chếc đi trong tuyệt vọng và đau đớn.



Thứ muội chếc rồi, chếc ở giữa đường.

Ban đầu ta còn muốn giữ nàng ta sống đến khi trở về Thịnh phủ rồi mới chếc.

Hôm nay ta đã cho phụ thân ngừng thuốc, hẳn là ông ta đã tỉnh lại.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Ta vốn muốn để ông ta nghe thử xem, tiếng gào khóc trước khi chếc của người vợ ông ta căm hận nhất và đứa con gái mà ông ta cưng chiều nhất, có gì khác nhau.

Đáng tiếc, thứ muội quá vô dụng, còn chưa kịp sinh con thì đã chếc rồi.

Hạ nhân hỏi ta phải xử lý thế nào.

Ta vén rèm kiệu lên, lạnh lùng nói:

"Lấy một tấm lụa trắng tr-eo nàng ta lên cây đi. Cứ nói rằng thứ nữ nhà họ Thịnh bị Thẩm Dự ruồng bỏ nên tự vẫn. Ngày mai tìm thêm vài người lan truyền tin đồn này ra. Thẩm Dự không phải luôn tự hào rằng gia phong nhà mình trong sạch sao? Ta muốn hắn ta cả đời phải mang tiếng xấu, cả đời không ngóc đầu lên được!”

Sau đó, ta lấy ra 200 lượng bạc phân phát cho đám hạ nhân.

"Chuyện hôm nay, các ngươi đã vất vả rồi. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hẳn là đều rõ ràng cả chứ?"

Bọn họ đồng loạt gật đầu.

Đúng lúc này, có người kinh hô.

Thì ra thôn trang phía sau không biết từ lúc nào đã bốc cháy dữ dội.

Xem ra, di nương đã không còn gì để lưu luyến, nên tự thiêu luôn rồi.

Thật đáng tiếc, ta vốn định để bà ta sống tiếp, sống trong đau khổ đến hết đời.

Ta phất tay, ra hiệu mặc kệ.

Rèm kiệu buông xuống, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên.

Chầm chậm tiến về Thịnh phủ.

Trải qua hai kiếp, cuối cùng ta cũng báo được đại thù.

Tất cả đã kết thúc.

Những ngày tháng sau này, ta sẽ sống thật tốt, tận hưởng những phúc phận mà mẫu thân ta chưa kịp hưởng.