Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Chương 19



 

"Vậy cũng được, cho một phần, với cả một bình rượu ngon!"

 

Phụ thân ta cười hớn hở: "Rượu trúc diệp thanh bí truyền từ kinh thành, cả trấn Đào Nguyên chỉ có chỗ ta có thôi, mỗi ta giá hơi đắt, mười lượng bạc một bình, hôm nay ông đến đúng lúc rồi, say khướt mới về!"

 

Thực ra phụ thân ta nào có loại rượu trúc diệp thanh bí truyền gì, đó là ông ấy tự pha chế rượu thuốc từ rượu đục, nước giếng và mấy loại hương liệu thảo mộc không rõ nguồn gốc dành riêng cho phú hộ họ Tiền.

 

Loại rượu này rất thơm, nhưng uống lâu sẽ hại đến nguyên dương của nam nhân.

 

Ta thấy thủ đoạn của phụ thân ta quá tệ, nhưng ông ấy lại không quan tâm, còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Xem sau này lão già dâm ô kia còn dám ức h.i.ế.p con gái nhà lành nữa không!"

 

"Phụ thân không sợ hắn tìm người gây phiền phức sao?"

 

Phụ thân ta hừ lạnh một tiếng: "Lão già rùa đó nếu không muốn trở thành trò cười cho cả trấn thì cứ việc đến tìm ta. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, hắn ta làm sao biết được là ta làm chứ, ta với hắn bây giờ là bạn rượu tâm giao rồi mà."

 

Ta: "..."

 

Thật lòng mà nói, ta hận gã phú hộ họ Tiền đó đến tận xương tủy.

 

Hồi còn ở nhà họ Tiền, ta có hai người tỷ muội tốt, một người bị hắn ta làm nhục rồi nhảy giếng tự tử, một người thề c.h.ế.t không theo nên bị hắn ta bán cho một lão góa vợ vừa xấu vừa lùn ở trấn này.

 

Nha hoàn cũng là người, cũng là người bằng xương bằng thịt có phụ thân có mẫu thân, nhưng gã phú hộ họ Tiền kia lại không xem chúng ta ra gì.

 

Phụ thân ta hồi đó bán ta, là ký khế ước với quản gia của nhà họ Tiền, nếu gã phú hộ họ Tiền kia không nhận ra bộ mặt thật của phụ thân ta, vậy thì thôi, coi như ác giả ác báo vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từ khi quán ăn vặt khai trương, đậu phụ nhà ta không cần Triệu Đắc Thiên gánh đi bán ở trấn nữa.

 

Phụ thân ta thuê người mỗi ngày đánh xe ngựa đến thôn Đào Thủy chở đi mười mấy thùng đậu phụ, ba bốn thùng để quán ăn vặt dùng, số còn lại sẽ được đưa đến các tửu lâu lớn và nhà bếp của những nhà giàu có.

 

Vì gian bếp nhà quá nhỏ, Triệu Đắc Thiên đã dựng một cái lều ở sân để chuyên làm đậu phụ.

 

Lúc đầu hắn một mình xoay xở, nhưng đến cuối tháng mười, công việc dần quá tải, hắn đành phải nhờ mấy thím hàng xóm đến phụ giúp.

 

"Sao chàng lại phải thuê người chứ? Ta cũng có thể giúp mà."

 

Thời tiết tháng mười ở thôn quê se lạnh, cuối giường đất cũng hơi lạnh lẽo, ta dịch chăn nệm của Triệu Đắc Thiên về phía đầu giường, đến khoảng cách mà ta có thể dễ dàng chạm vào hắn.

 

Triệu Đắc Thiên đắp chiếc chăn mới mà ta đã may cho hắn, trong lòng vừa mãn nguyện lại vừa có chút không đành lòng nhìn ta: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi."

 

Từ khi hắn biết chuyện ta từng bị nhà họ Tiền đánh đập tàn tệ, hắn không bao giờ để ta làm việc nặng nữa. Thật ra, chuyện đó cũng đã qua mấy tháng rồi, ta cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn bình phục.

 

Nhưng hắn vẫn không yên tâm nói: "Con gái sức khỏe vốn yếu ớt, hơn nữa trời đã trở lạnh, nàng đừng chủ quan."

 

Nói sao nhỉ, ta lại phát hiện ra một "năng khiếu" đặc biệt của Triệu Đắc Thiên, đó là nói gì trúng nấy.

 

Vì mấy ngày sau, ta thực sự bị cảm lạnh. Nằm trên chiếc giường đất nóng hầm hập, ta đắp hai chiếc chăn dày cộp mà vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, Triệu Đắc Thiên cuống quýt lên, định quay người đi mời lang trung trong thôn, nhưng bà mẫu lại nắm chặt lấy hắn.

 

"Con bé lành lặn thế này sao lại phát sốt rồi? Chẳng lẽ bị vong ám?"

 

Nói xong, bà ấy mò mẫm lấy từ trong bếp ra một cái bát đựng nước và ba đôi đũa. Đặt ngang một đôi đũa lên miệng bát, bà bà mẫu cầm hai đôi đũa còn lại vẽ mấy vòng tròn trên đầu ta, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu: "Nhị ngũ bát vong gia, tam lục cửu vong đi, oan hồn người bệnh c.h.ế.t đều theo đũa về đây—"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com