Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Chương 20



 

Sau đó, bà thử dựng hai đôi đũa đó trong nước, một lần, hai lần, ba lần, đôi đũa đó thực sự dựng đứng được!

 

"Ôi chao, đúng là vong bà cố của con nhập rồi, bà cố của con hồi xưa cứ hay đau ốm lặt vặt. Không sao đâu, tiễn bà cố đi rồi, ngủ một giấc là khỏe thôi."

 

Triệu Đắc Thiên sờ trán ta nóng hầm hập, bán tín bán nghi: "Mẫu thân, hay là mời bác Điền đến xem đi."

 

Bà mẫu cười hề hề: "Hồi nhỏ các con ốm đau, đều là mẫu thân bắt vong giúp các con khỏi đấy thôi!"

 

Thấy bà mẫu chắc chắn như vậy, ta cũng yên tâm được phần nào, nhưng đến nửa đêm, ta lại run cầm cập, nghiến răng ken két, sốt càng lúc càng cao.

 

Lần này Triệu Đắc Thiên thực sự lo lắng, hắn mặc quần áo vào rồi mò mẫm ra khỏi cửa. Trong thôn có một ông lão họ Điền khá thông thạo y thuật, nghe nói những năm trước có dịch bệnh, ông ấy đã cứu sống rất nhiều người.

 

Ông ấy là một nam nhân độc thân lớn tuổi, vốn không có con cái, nhưng sau này ông ấy đã nhận Thu Muội, cháu gái thứ hai của nhà cậu Trần, làm đồ đệ. Nhà họ Trần tốt bụng, khi xây nhà mới đã đặc biệt chừa lại cho ông ấy một căn phòng để dưỡng già.

 

Bà mẫu sờ vào người ta nóng như lửa đốt, nhất thời cũng rất hoảng sợ nói: "Sao vẫn không thấy đỡ vậy? Rõ ràng là đã đuổi vong đi rồi mà! Haizz, ông Điền tuổi cao sức yếu rồi, giờ nửa đêm hôm thế này, không biết ông ấy có chịu đến không."

 

Quả nhiên ông lão họ Điền không đến, người đến là đồ đệ của ông ấy, Trần Thu Muội. Thu Muội trạc tuổi ta, là một cô nương cao ráo, nhanh nhẹn.

 

Dưới ánh nến, nàng nhíu mày bắt mạch, kê đơn thuốc cho ta, sau đó bày cả một túi kim ngân châm lên bàn ở đầu giường. Những chiếc kim ngân châm đó ánh lên vẻ lạnh lẽo, từng chiếc còn dài hơn cả ngón tay, lập tức khiến ta sợ mất hồn.

 

"Lúc nãy không phải nói uống mấy thang thuốc là khỏi sao?" Ta run rẩy hỏi.

 

Thu Muội thản nhiên gật đầu: "Ừ, chỉ là muốn nói với cô rằng, sau này nếu không cẩn thận giữ gìn sức khỏe, những chiếc kim này không chỉ bày trên bàn đâu, mà sẽ châm vào người cô đấy."

 

Triệu Đắc Thiên từng bị nàng ấy châm cứu rồi, nên vừa thấy hàng kim ngân châm đó, hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nổi hết cả da gà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Thu Muội, hay là cô cất kim đi đi, nhìn ghê người quá."

 

Thu Muội bĩu môi chế giễu: "Ghê người? Thê tử mình bị bệnh, không mau chóng tìm thầy tìm thuốc, lại đi cúng bái trừ tà, còn có chuyện gì ghê người hơn thế không? Nếu như mấy trò ma quỷ đó mà có tác dụng, thì còn cần lang trung làm gì?"

 

Bà mẫu đứng bên cạnh bĩu môi không phục: "Người nhà quê chúng ta, đời này sang đời khác đều sống như vậy."

 

"Đến đời này phải thay đổi rồi ạ! Thím cứ ngồi yên, để cháu xem mắt cho thím."

 

"Hả? Thật sự chữa được sao?"

 

"Thử xem ạ."

 

Nghe nói còn có thể chữa được, bà mẫu kích động đến khóe miệng cũng run rẩy. Thu Muội cúi người xuống, vén mắt bà ấy kiểm tra kỹ càng, rồi rút ra mấy cây kim ngân châm, thoăn thoắt châm vào mấy huyệt đạo trên tóc và quanh mắt bà ấy.

 

Bà mẫu ngồi trên giường đất, đau đến rùng mình: "Ôi trời."

 

Ta nằm trên giường đất, sợ đến rùng mình: "Trời ơi, con nhất định sẽ dưỡng cho khỏe người."

 

Triệu Đắc Thiên không nỡ nhìn bà mẫu trông như con nhím, quay đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Lần này nghe lời rồi chứ gì."

 

Thu Muội nói đôi mắt của bà mẫu không thể phục hồi như ban đầu được nữa, dù sao bị thương là đã bị thương rồi, nhưng hồi phục được sáu bảy phần thì vẫn có thể.

 

Tỷ phu nàng ấy ở kinh thành có một hiệu thuốc, những năm nay nàng ấy luôn chuyên tâm nghiên cứu trong hiệu thuốc, cũng học nghề với mấy vị thần y, cho nên tuy chỉ là một cô nương thôn quê, nhưng hiện giờ ở kinh thành nàng ấy cũng có danh tiếng "thần y".

 

Chỉ là vị nữ thần y này trên người luôn toát ra một luồng khí lạnh lùng ngạo nghễ, khiến người ta vừa gặp đã sinh lòng sợ hãi.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com