Điền Viên, Gả Cho Gia Phu Tốt Bụng

Chương 21



Thật ra như vậy cũng tốt, sợ rồi thì sẽ nghe lời mà. Nhìn bà mẫu ta mà xem, bình thường ghê gớm đến vậy, trước kim ngân châm của Thu Muội mà lại ngoan ngoãn như con mèo con nằm trên giường đất vậy.

 

Nghe tin ta bị bệnh, ngày hôm sau phụ thân ta vội vàng đánh xe ngựa đến: "Hỉ Nhi ngốc nghếch, Nhà họ Triệu dựa vào cái lều làm đậu phụ này mỗi tháng cũng kiếm được mấy lượng bạc, con phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, nếu không chẳng may bệnh tật mà chết, nhà họ lại cưới người khác, vậy thì đúng là người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát rồi! Nhà họ Phan chúng ta không thể chịu cảnh ấm ức như vậy được!"

 

Ta nằm trên giường đất tức giận ho khan: "Phụ thân nói cái gì vậy!"

 

"Nói cái gì? Nói lời hay đó! Chỉ có phụ mẫu ruột mới chịu m.ó.c t.i.m móc phổi ra nói lời hay với con cái thôi!"

 

"Không sao đâu ạ, con chỉ bị cảm lạnh thôi, uống thuốc xong sắp khỏe rồi."

 

Phụ thân ta ngồi trên mép giường đất nghi ngờ nhìn ta: "Vậy sao sắc mặt vẫn tệ thế này?"

 

Ông ấy nhìn một hồi, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe. Sau đó sắc mặt ông ấy chuyển sang dữ tợn, chửi một câu: "Đồ nhà họ Tiền đáng ngàn đao!"

 

Phụ thân ta là người không ngồi yên được, mỗi lần đến thôn Đào Thủy đều phải đi loanh quanh khắp thôn mấy vòng, ông ấy thích náo nhiệt, thích trò chuyện, lại càng thích mấy đứa trẻ con nghịch ngợm.

 

Cho nên ông ấy luôn mang theo một gói kẹo bên mình, ở trong thôn, ông ấy gặp đứa trẻ con nào cũng trêu vài câu, tiện tay phát kẹo, khiến cả lũ trẻ con thèm thuồng trong thôn cứ líu ríu chạy theo sau ông ấy.

 

Ban đầu, vì hành động của ông ấy quá kỳ lạ, trưởng thôn còn suýt chút nữa xem ông ấy là kẻ bắt cóc trẻ con mà đánh cho một trận.

 

Nhưng bây giờ ông ấy và trưởng thôn, cũng như mấy ông lão trong thôn, đã trở thành những người huynh đệ thân thiết rồi.

 

Ngay cả mấy bà lão hay tụ tập ở đầu thôn buôn chuyện, gặp ông ấy cũng nhiệt tình chào hỏi: "Ôi chao, ông thông gia của Nhà họ Triệu lại đến à."

 

Lần này cũng vậy, ông ấy mang đủ thứ đồ đến thăm ta, lại còn mang quà cho mấy ông lão kia nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đây là bánh nếp cho ông lão họ Điền, đây là trà bánh đoàn cho trưởng thôn, đây là rượu trúc diệp thanh cho bác Béo."

 

Ta kinh ngạc: "Rượu trúc diệp thanh?"

 

Phụ thân ta dậm chân: "Ôi chao, không phải rượu trúc diệp thanh cho con rùa họ Tiền kia đâu, là trúc diệp thanh thật đấy."

 

"Ồ, vậy chắc đắt lắm nhỉ?"

 

"Đắt? Đắt cũng đáng." phụ thân ta thần bí nháy mắt với ta: "Cái thôn Đào Thủy này tàng long ngọa hổ, cái ông lão béo béo hay chơi cờ với trưởng thôn ấy, ta thấy không phải người bình thường đâu. Loại người này cả đời mình chưa chắc đã gặp được, nhưng gặp được thì phải kết giao cho tốt. Người ta nhìn thấu lòng dạ mình đấy, nhưng người ta không đánh kẻ mặt tươi cười, phụ thân định thành tâm đối đãi."

 

Ta "phì" một tiếng bật cười: "Phụ thân cũng biết nhìn mặt bắt hình dong ghê nhỉ."

 

Phụ thân ta cũng cười toe toét: "Con bé ngốc, đời người chỉ có một mạng thôi, nhưng việc cần đến mạng thì không ít đâu. Mình phải kết thêm nhiều mối lương duyên, để chừa cho mình đường lui chứ?"

 

Chừa đường lui?

 

Đêm đến, ta ngẫm nghĩ mấy lời này của phụ thân, trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Bây giờ Nhà họ Triệu nhờ làm đậu phụ mà cuộc sống đã dần khấm khá hơn, nhưng đậu phụ ở trấn Đào Nguyên này có đến mấy nhà bán, ta phải nghĩ thêm cách kiếm tiền mới được.

 

Thu Muội sau khi châm cứu cho bà mẫu được hơn nửa tháng thì về kinh thành. Trước khi đi, nàng ấy dặn dò bà mẫu: "Thím nhớ dùng nước hoa cúc rửa mắt thường xuyên, cũng nên ăn nhiều đậu xanh."

 

Bà mẫu đã nhìn rõ bóng người, vui mừng đến không biết nói gì cho phải, bà ấy nắm tay Thu Muội mà rơm rớm nước mắt: "Con bé, thím biết cảm ơn con thế nào đây?"

 

Thu Muội lại "ha ha ha ha" cười lớn: “Mẫu thân ta nói lúc sinh ta ra, bà ấy không có sữa, suýt chút nữa là ta c.h.ế.t đói, lúc đó thím đang cho Đắc Vạn bú, nghe tin liền lập tức đến nhà ta cho ta b.ú ngụm sữa đầu tiên, thím nói xem, ta biết cảm ơn thím thế nào đây?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com