19
Trong một hoạt động tình cờ, tôi lại gặp được chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ.
Lúc đó, tôi đã là một diễn viên lồng tiếng có chút tiếng tăm.
"Điềm Điềm, sao em lại ở đây!" Anh ta kinh ngạc kêu lên.
Tôi cực kỳ ngượng ngùng.
Vội kéo anh ta ra một bên, nói nhỏ: "Suỵt, bây giờ nghệ danh của tôi là Manh Manh, bây giờ là một diễn viên lồng tiếng."
Anh ta như gặp ma: "Cô còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm không biết nữa?"
Tôi nói: "Thanh niên đa nghề của thời đại mới thôi, không đáng nhắc đến."
Anh ta lại kéo tôi: "Cô có biết không, Bùi Cẩn tìm cô phát điên rồi, đạo diễn cũng vậy."
Tôi cười ha ha: "Chắc là muốn tổ chức tiệc mừng công cho tôi nhỉ, dù sao, độ hot của chương trình tăng lên một bậc là nhờ tôi mà."
"Xùy! Đạo diễn nói cô cầm tiền mà không làm việc!"
Tôi đần mặt ra: "Ý gì vậy?"
"Bà ấy nói cô là kẻ lừa đảo, nhưng vì không ký hợp đồng, muốn kiện cô cũng không tìm được người!"
"À?" Tôi ngồi phịch xuống đất, "Vậy tôi chẳng phải xong rồi sao?"
Không đúng, tôi làm chuyện này ngon nghẻ như vậy, sao đạo diễn lại không hài lòng chứ?
"Cô cũng không cần quá căng thẳng." Chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ vỗ vai tôi, "Bùi Cẩn đã thuyết phục được đạo diễn rồi, bà ấy chắc sẽ không kiện cô nữa đâu."
Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi càng đập mạnh hơn.
Anh chắc chắn là nhận ra tôi rồi!
"Ài." Chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ đột nhiên lại thở dài một tiếng, "Đạo diễn đang sốt sắng sắp xếp xem mắt cho Bùi Cẩn, nhưng lão Bùi không muốn, anh ấy đang lo làm sao tìm được một cô bạn gái để lấp l.i.ế.m cho qua."
Tai tôi dựng thẳng lên.
Sao đạo diễn đột nhiên bắt đầu sắp xếp xem mắt cho Bùi Cẩn?
Chẳng lẽ là kết hôn thương mại?
Ừm, trong giới giải trí, việc kết hôn bí mật cũng không ít, Bùi Cẩn tuổi cũng không còn nhỏ, đạo diễn lo lắng chuyện cả đời của anh cũng là bình thường.
Ài, nghĩ đến đây, tôi lại khó chịu.
Tôi yêu Bùi Cẩn đến thế, nhưng chúng tôi, rốt cuộc không phải người cùng một thế giới.
Hôn nhân không được cha mẹ chúc phúc, định sẵn là thất bại.
Tôi đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ:
"Tìm bạn gái giả à?"
"Ừm."
"Có thù lao không?"
"Lão Bùi bây giờ thân giá cao thế, cho chút thù lao chẳng phải đơn giản sao?"
Tôi thèm tiền.
Trẻ em cần trợ giúp quá nhiều, trường học cũng xây quá nhiều, tiền trong tay sớm đã tiêu hết rồi, làm diễn viên lồng tiếng kiếm tiền lại chậm...
Dù nhắm vào cái cây cải trắng này mà "hốt" là không đạo đức lắm, nhưng ai bảo cái cây cải trắng này lại có tiền chứ?
Tôi chỉ vào mình: "Ông bạn à, anh nói tôi trang điểm một chút, rồi đổi giọng nói khác, Bùi Cẩn và đạo diễn có nhận ra không?"
"Hai người họ mù mặt bẩm sinh, có ma mới nhận ra!" Chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ nghi hoặc nhìn tôi: "Không phải chứ, cô muốn tham gia à?"
"Chỉ cần tiền đủ, giúp người giúp mình, sao lại không làm?"
20
Cứ thế, tôi thông qua chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ, dùng tài khoản phụ kết bạn WeChat với Bùi Cẩn.
Ảnh đại diện dùng ảnh tôi cosplay mỹ nam.
Đúng vậy, từ khi học lồng tiếng xong, tôi thích cosplay các mỹ nam trong truyện tranh, đối với việc giả trai cũng khá có kinh nghiệm, lại dùng thêm giọng thiếu niên, đủ để biến giả thành thật.
Bùi Cẩn: "Em là nam à?"
Tôi: "Vâng."
Anh: "Anh cần tìm bạn gái."
Tôi: "Tôi nghe nói rồi, anh muốn mẹ anh hoàn toàn từ bỏ ý định xem mắt, chỉ tìm bạn trai mới được."
Anh im lặng mười mấy phút, trả lời: "Em nói có lý."
Tôi: "Thế còn thù lao?"
Anh: "Tôi cho em hai trăm vạn."
Tôi: "Thành giao."
Một buổi tiệc rượu riêng tư, Bùi Cẩn quyết định đưa tôi đi dự, để đạo diễn từ bỏ ý định xem mắt cho anh, cũng để các tiểu thư nhà giàu đến xem mắt từ bỏ ý định với anh.
Tôi với mái tóc đỏ ngắn cá tính, đeo khuyên tai, trang điểm mắt khói, mặc quần skinny bó sát xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để cho giống thật, tôi còn đeo thêm yết hầu giả, kết hợp với giọng nói nam tính ẻo lả giả tạo.
Đừng nói Bùi Cẩn và đạo diễn, mẹ ruột tôi còn sẽ nghĩ tôi là một thằng ái nam ái nữ biến thái.
Mọi người trong phòng tiệc mặc lễ phục, nâng cốc giao bôi, ai nấy đều thanh lịch vô cùng.
Một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp uyển chuyển bước về phía Bùi Cẩn: "Anh Bùi, em là fan trung thành của anh, muốn làm quen với anh đã lâu rồi."
"Chào cô." Bùi Cẩn lịch sự bắt tay cô ta, rồi tự mình cắm đầu ăn đồ ăn.
Tiểu thư nhà giàu cắn môi, khoác tay vào cánh tay Bùi Cẩn, n.g.ự.c đầy đặn cũng cọ vào tay áo anh: "Anh Bùi, anh đối với em, không có hứng thú tìm hiểu sao?"
Trắng trợn thế sao? Cô ả dựa vào vai Bùi Cẩn, nước miếng sắp chảy ra rồi.
"Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi." Bùi Cẩn không để lại dấu vết rút tay lại, lịch sự từ chối.
Mặt tiểu thư nhà giàu có một khoảnh khắc khó xử, nhưng cô ấy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, trêu đùa: "Anh Bùi ngại ngùng sao? Theo tôi được biết, hiện tại anh không có bạn gái."
Bạn gái không có, nhưng bạn trai thì có!
Đùng đùng đùng.
Tôi lao vào phòng tiệc như một chiến binh.
Manh Manh tỏa sáng xuất hiện!
"Đây là ai?"
"Chướng mắt quá!"
"Buổi họp mặt của chúng ta có thứ không sạch sẽ trà trộn vào rồi!"
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, tôi vừa lắc lư theo điệu "Chào buổi tối tiểu thư", vừa lắc lư đến bên cạnh Bùi Cẩn.
Huých m.ô.n.g vào anh một cái, phát ra sóng âm giọng nam tính ẻo lả:
"Hello, A Cẩn của em."
Mặt Bùi Cẩn lúc đỏ lúc trắng, anh chống lại ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, khó khăn đưa tay ôm lấy tôi, nghiến răng ken két: "Hello, tiểu Manh của anh."
Đúng vậy, trước đó chúng tôi đã thông đồng với nhau rồi, để tránh Bùi Cẩn không nhận ra tôi, tôi nói với anh, người năng động nhất trong toàn bộ bữa tiệc chính là tôi.
Tiểu thư nhà giàu đột nhiên lùi lại ba bước, như nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm, chỉ vào hai chúng tôi: "Các người, các người..."
Cô ấy quay người "oạ" một tiếng nôn ra.
Mặt đạo diễn nặng nề, bước nhanh về phía chúng tôi, khí thế đáng sợ:
"Bùi Cẩn, có chuyện gì vậy, vị này là ai?"
Trong lúc khẩn cấp, Bùi Cẩn phát huy diễn xuất của mình: "Mẹ, em ấy tên là Manh Manh, là bạn của con."
Nói hai chữ "bạn", anh nói lấp lửng, mặt còn hơi đỏ, người cũng nghiêng về phía tôi.
Trường phái diễn xuất, không hổ là trường phái diễn xuất!
Chẳng nói gì cả, nhưng lại nói hết tất cả mọi thứ.
Đạo diễn cứng đờ, cả người loạng choạng.
Tôi vội kéo một chiếc ghế đến, đỡ bà ngồi xuống.
Bà vỗ ngực, hít thở sâu một lúc, mới nhìn thẳng vào tôi:
"Manh Manh phải không?"
"Vâng ạ dì!" Giọng nam tính ẻo lả của tôi, khi gọi nghe đầy sức sống.
"Dì muốn uống gì không ạ!"
"Cẩn nhà con thường xuyên nhắc đến dì lắm ạ!"
"Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp dì ạ!"
Đạo diễn ôm thái dương, liên tục xua tay: "Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa, đầu dì đau quá."
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bà hít sâu ba hơi: "Con và Bùi Cẩn quen nhau bao lâu rồi?"
"Ba tháng rồi ạ dì."
"Vậy Bùi Cẩn thời gian này không về nhà ngủ, con có biết nó đi đâu không?"
"Là chơi game cùng con ạ dì."
Đây là lời khai mà tôi và Bùi Cẩn đã thống nhất.
Đạo diễn hít một ngụm khí lạnh.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bà vô cùng xấu hổ lấy hết can đảm: "Là loại game mà dì nghĩ không?"
Ơ?
Dì còn sáng tạo ghê nhỉ.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, đ.ấ.m nhẹ vào bà một cái:
"Ài, hỏi nhiều thế làm gì, ghét."
Bà trợn mắt một cái, ngất đi.