Đỉnh Lưu Theo Đuổi Tôi

Chương 9



Tiếng mưa rì rào.

Anh hỏi: "Em tên là gì?"

Tôi đương nhiên không thể nói tên thật.

"Điềm Điềm."

Nói đại.

"Điềm Điềm." Anh khẽ lẩm bẩm, như thể muốn ghi cái tên này vào tận đáy lòng.

"Em làm nghề gì?"

Nghề gì?

Có nhiều lắm.

Tôi nghĩ một lát, nói: "Blogger du lịch."

"Ồ?" Mi dài của anh khẽ rung, khiến tim tôi lay động.

Khoảnh khắc sau, anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi:

"Giúp tôi theo dõi em."

Lý trí trở về, tôi cười mỉa: "Anh có bạn gái rồi, thế này có lẽ không hay lắm nhỉ?"

Anh nhìn thẳng tôi: "Theo dõi một blogger du lịch, để tiện đưa bạn gái đi du lịch cũng không được sao?"

Thôi được rồi, là tôi nghĩ nhiều rồi.

Hơn nữa, dường như không có lý do gì để từ chối.

Tôi mở Weibo của anh, tìm kiếm ID của mình: Đưa tiểu Bùi dạo địa cầu.

Nhìn thấy cái ID này, có một khoảnh khắc ngượng ngùng.

Nghĩ lại, dù sao anh cũng không nhận ra tôi, trên đời này người họ Bùi nhiều lắm, tôi làm việc không đàng hoàng, nhưng anh lại không biết, sợ gì chứ?

Huống hồ, bây giờ tôi là một blogger lớn, đột nhiên đổi tên, chẳng phải trong lòng có ma à?

Nghĩ đến đây, tôi không do dự nữa, trực tiếp bấm theo dõi, trả điện thoại lại cho anh.

Anh cúi đầu nhìn ID của tôi một cái, có lẽ tôi đã ngẩn người, thế mà lại thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên một cách không kiểm soát.

Chớp mắt một cái, anh đã đút điện thoại vào túi.

"Thay bạn gái tôi cảm ơn em."

Haha.

Tôi như thể hũ giấm thành tinh, bụng đầy nước chua cuồn cuộn.

Tên này, anh ta đối xử với bạn gái mới của anh ta thật tốt quá đi mất.

Không như trước đây, khi ở bên tôi, chỉ biết chúi đầu đóng phim, làm gì cũng là tôi chủ động, đơn giản là người không có tí lãng mạn nào.

Hahaha.

Tôi đưa anh đến biệt thự của anh, định quay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh lại một lần nữa kéo tay tôi lại:

"Em ở đâu, anh lái xe đưa em về, Điềm Điềm."

Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.

Kẻ cuồng đồ to gan!

"Không cần đâu."

Tôi tức giận hất ra.

Tôi không có sở thích làm người thứ ba mãi.

Có bạn gái rồi còn nắm tay tôi.

Khinh!

Nếu không phải nhìn anh đẹp trai, tôi đã kiện anh tội quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c rồi.

Nhưng anh rất kiên quyết:

"Em đưa anh về, là đã giúp anh, sau này có thể còn có vài chuyện liên quan đến du lịch cần hỏi ý kiến em, anh đưa em về, cũng chỉ là để trả lại cái ơn này cho em thôi."

Anh lại nhấn mạnh: "Anh không thích nợ ân tình của ai."

Thật sự chỉ có vậy thôi sao?

Tôi nghi hoặc nhìn anh.

Rồi âm thầm lắc đầu.

Nửa năm nay, tôi đi khắp nam bắc, tóc đã cắt ngắn, mặt cũng đen đi, anh lại bị mù mặt, tôi còn học lồng tiếng, đổi giọng nói, anh không thể nào nhận ra tôi được.

Càng không có lý do gì để "nhất kiến chung tình" với một cô gái da đen như tôi.

"Được rồi, anh cũng tốt bụng thật đấy."

Tôi báo địa chỉ hiện tại, lên chiếc xe thể thao của anh.

Trên xe, anh không nói một lời, khẩu trang cũng không tháo, khí áp trên người thấp đến mức tôi sắp không thở nổi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Là một người dạn dày, tôi cũng hiếm hoi cảm thấy ngượng ngùng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.

Tôi: "Đang nghĩ, anh có bán tôi sang Myanmar không."

Giọng anh chua lè: "Anh tin dù em đến Myanmar, em cũng có thể lừa đến mức bọn lừa đảo không còn mảnh quần lót nào."

? Tôi tức giận: "Anh nói vậy là ý gì?"

Anh rất chân thành: "Anh đang khen em thông minh."

Tôi nghi hoặc: "Thật không?"

"Thật."

Cho đến khi tôi xuống xe, nhìn chiếc xe của anh biến mất trong cơn mưa tầm tã nơi góc phố, vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

Thế thôi vậy.

Có thể nói được vài câu, đã là tôi đốt hương cao rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com